Sở Lạc cùng Linh Yểm đem phần huyết nhục còn sót lại của Trương Dực Xuyên chôn dưới gốc hòe.
Hắn cầm lấy khúc xương trắng nhỏ bằng đốt ngón tay, một mình ngồi dưới tán cây, lặng lẽ ngắm nhìn thật lâu.
Cuối cùng, Linh Yểm đem khúc xương ấy đưa cho Sở Lạc.
“Ngươi là người Đông Vực, nếu còn sống mà rời khỏi Ma giới được, thì mang hắn đi ngắm phong cảnh nơi Đông Vực đi. Đến nơi đó... một đứa trẻ không nhà không cửa cũng không cần phải chịu đói chịu rét.”
Sở Lạc cầm lấy đoạn xương trắng, nắm chặt trong lòng bàn tay, hồi lâu không lên tiếng, rồi lại cẩn thận nhìn Linh Yểm.
“Ngươi thay y phục rồi, còn chải lại đầu tóc.”
Ngay cả những vết khâu trên cổ cũng đã bị che lại.
Nghe vậy, giọng Linh Yểm khẽ hạ thấp. “Ta sợ hắn không nhận ra ta.”
“Vậy thì… có thể xem như một kết cục tốt rồi không?”
Linh Yểm xoay đầu, đối diện với ánh mắt Sở Lạc.
Trước đây, hắn chưa từng nghĩ tới việc đời này, thật sự còn có thể được gặp lại A Sam một lần.
Khi Sở Lạc chưa xuất hiện, hắn vẫn luôn nghĩ tương lai sẽ cứ thế trôi qua. Rồi vào một năm nào đó rất xa, sau khi Trương Dực Xuyên c.h.ế.t đi, hắn sẽ nghe người khác nhắc đến tên ấy, trong lòng không chút gợn sóng, thậm chí có khi còn vì phiền muộn bởi quá khứ mà g.i.ế.c thêm vài người nữa.
Nhưng nữ tử này, nàng không còn nói mấy lời ngây thơ nữa, mà đã thật sự làm rất nhiều chuyện.
“Ngươi muốn lấy thứ gì để trao đổi, mong ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639166/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.