“Xem ra ngươi không định nói cho ta biết rồi.” Nguyên Yếm nhíu mày.
“Đừng nóng vội, rồi sẽ gặp thôi.”
Nghe vậy, Nguyên Yếm khẽ bật cười: “Chỉ e ta không còn nhiều thời gian để đi tìm người nữa.”
Thấy Nguyên Yếm xoay người quay lại, Sở Lạc lại mở miệng: “Khoan đi đã, vẫn còn một nơi chưa đến.”
Tại chỗ hẹn giữa Viên Cảnh Minh và người của Ân Băng giáo, lúc này đã có hai giáo chúng ngã gục trên mặt đất, sớm đã bị sát hại.
Sở Yên Nhiên hơi nghiêng đầu, chậm rãi lau đi vết m.á.u trên tay.
“Người được phái đi, đã quay về chưa?”
“Yên Nhiên tỷ, vẫn chưa thấy trở lại.”
“Giờ còn chưa trở về, chỉ sợ là không thể trở lại nữa rồi.” Sở Yên Nhiên thản nhiên nói, rồi khẽ giơ tay, thả ra hàng trăm con bướm, để chúng gặm sạch t.h.i t.h.ể hai giáo chúng Ân Băng giáo
Người phía sau vẫn chưa từ bỏ, lên tiếng: “Nàng ấy giỏi nhất là thoát thân, có lẽ chỉ bị trì hoãn dọc đường thôi...”
“Không cần nghĩ nhiều, nàng đã c.h.ế.t rồi. Không tin thì cứ đi xem.” Sở Yên Nhiên điềm đạm đáp, “Đêm nay có bao nhiêu kẻ là vì Sở Lạc mà đến, ta không rõ. Nhưng ta biết, trong số đó, chắc chắn có ít nhất một người là vì ta mà tới.”
Sau khi thu hồi đàn bướm đã gặm sạch xác, Sở Yên Nhiên cũng xoay người rời đi: “Đi thôi, không thể lưu lại nơi này quá lâu.”
Chỉ sau khi đám người Vũ Điệp giáo rút đi, Sở Lạc và Nguyên Yếm mới tìm tới nơi.
Trên mặt đất chỉ còn lại một đống xương trắng.
Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639165/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.