Chẳng bao lâu sau, tại vị trí trung tâm của Vũ Điệp giáo như có thứ gì đó được mở ra, vô số cánh bướm bay vụt lên không trung, muôn màu rực rỡ, chồng chất giao thoa tạo thành một tầng mây đen hỗn loạn, giận dữ lao về phía đám giáo đồ Ân Băng giáo bên ngoài.
Ma khí hỗn loạn trong trận đại chiến khiến vạn vật xung quanh đều bị liên lụy, kẻ c.h.ế.t người thương, không ít sinh linh bị diệt. May mắn thay, ma khí của Trương Dực Xuyên đã che chắn được cho bốn người họ, mới không bị cục diện hỗn loạn ảnh hưởng.
Hắc vũ dưới sự khống chế của giáo chủ Ân Băng giáo Tự Tiên ngưng tụ thành những mũi băng châm, chỉ một cái phất tay đã như muốn nghiền nát toàn bộ Vũ Điệp giáo xuống lòng đất.
Băng châm va chạm với vô vàn bướm đen đầy trời, nơi giao nhau băng châm gãy vụn và xác bướm rơi rào rào xuống đất, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một trận mưa lạ kỳ.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đám bướm đen dày đặc ấy xuất hiện một luồng hồng quang. Giáo chủ Hồng Y hiện thân, nàng ta đứng trên hàng vạn cánh bướm, cúi mắt nhìn về phía Tự Tiên bên ngoài trận pháp.
“Chuyện hồ tử của Ân Băng giáo, không phải do Vũ Điệp giáo ra tay. Tự Tiên giáo chủ, vì sao cứ nhất định phải khơi mào chiến sự?”
Gặp ánh mắt của Hồng Y, trên khuôn mặt tím đỏ của Tự Tiên càng thêm bi phẫn: “Vũ Điệp giáo các người, đến giờ vẫn không có chút tâm ý sám hối sao? Tam Nhãn Tuyết Hồ Thần Tôn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639157/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.