Ánh mắt của hắn quét một lượt từ trên xuống dưới, hồ tử nheo mắt lại, trong giọng nói mang theo hiếu kỳ.
"Ngươi là Phật tu hay là Đạo tu?"
"Biết đâu ta cũng không phải người," Khôi lỗi Nham Sinh khẽ bật cười, thanh trường kiếm trong tay lần nữa chỉ thẳng vào hồ tử, "giống như ngươi vậy."
"Ồ? Ngươi biết thân phận của ta?" Trên gương mặt tái nhợt của cậu bé hiện lên một nụ cười quỷ dị, hắn nhướng mày, trong ánh mắt dường như có thứ cảm xúc khó nói thành lời, thậm chí mang theo chút phấn khích.
Tuy rằng giờ phút này là Sở Lạc đang tùy tiện nói bừa, nhưng nàng lại đột nhiên tò mò, muốn xem tiếp xem nếu cứ tiếp tục thế này, hồ tử còn có thể bật ra được những lời gì.
Trong rừng, ánh mắt của Nham Sinh nhìn hắn chằm chằm không rời: "Nếu không, ngươi nghĩ ta vì sao phải đến g.i.ế.c ngươi?"
"Ta đã rất nhiều năm rồi chưa gặp lại cố nhân, để ta đoán xem, ai là người phái ngươi đến lấy mạng ta…" Ánh sáng trong mắt hồ tử càng lúc càng hưng phấn, "Là Quỷ Vương điện hạ sao?"
Nham Sinh chỉ khẽ cong môi cười nhẹ, không đáp.
Sở Lạc cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Chẳng lẽ là quỷ tân nương?"
Nham Sinh vẫn trầm mặc, giây tiếp theo, hồ tử đột nhiên ngửa mặt cười lớn.
"Ha ha ha… đúng là như thế, đúng là như thế… bọn chúng vì muốn bắt ta trở về, mà ngay cả chuyện liên thủ với đám nhân tộc đáng thương cũng làm được, thật là mất mặt…"
Hồ Tử cười đến ôm bụng, thoạt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639153/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.