“Ngươi căn bản không hiểu,” Sở Yên Nhiên cau mày nhìn hắn, “Việc này không phải chuyện ta có thể nói nhận sai hay hối cải là xong… Ngươi không cần phải tới tìm ta nữa. Ta đã không còn đường quay về, và ta cũng sẽ không quay đầu lại.”
Nghe vậy, Thời Yến sững người, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Nhưng ngươi chưa từng nói cho ta biết, vì sao không thể về lại Đông Vực, cũng chưa từng nói rõ, rốt cuộc ngươi thực sự muốn gì. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi bước từng bước vào vực sâu, biết rõ những việc ngươi làm không xuất phát từ bản tâm, nhưng ngươi vẫn cứ làm…”
Lời hắn khiến lòng Sở Yên Nhiên chấn động, vành mắt dần đỏ lên.
Xưa nay chưa từng có ai nói với nàng những lời như vậy. Những kẻ từng xuất hiện bên nàng, chẳng qua vì khí vận trên người nàng mà đến, cũng vì khí vận suy bại mà rời đi.
Trong mắt họ, nàng chỉ là đệ tử của Hàn Trần trưởng lão, là thiên tài của Linh Thú Tông. Mọi hiểu biết về nàng đều chỉ dừng lại ở bề mặt.
Chỉ có Thời Yến là ngoại lệ.
Hắn không đến vì khí vận của nàng, cũng không rời đi vì khí vận hao tổn. Ánh mắt hắn khi nhìn nàng như có thể xuyên qua mọi vỏ bọc, nhìn thấy tận trong lòng.
“Ai nói những việc đó không phải là bản tâm của ta?” Sở Yên Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, chợt nhếch môi cười khẩy, “Ngươi thì hiểu ta được bao nhiêu? Ta vốn chính là loại người xem mạng người như cỏ rác. Những kẻ c.h.ế.t vì ta…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639122/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.