Nhưng một kẻ mạnh mẽ đến mức ấy, nếu không nghĩ cách giúp hắn tìm lại bản tâm, e rằng về sau những kẻ c.h.ế.t dưới tay hắn sẽ nhiều không kể xiết...
Thế nhưng một kẻ như hắn đã không còn tin tưởng bất kỳ ai trên thế gian này nữa rồi.
Sở Lạc tháo xích sắt trên người xuống, nhẹ thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì với Linh Yểm nữa.
Nàng đưa thần thức dò vào trong bao đựng thương, kiểm tra tình trạng của khí linh giao cảm nhận được lượng lớn ma khí.
Rồi thấy linh giao uể oải nằm rạp trên đất, tinh thần suy sụp, không thể gắng gượng nổi.
“Sao lại thế này?”
[Con giao long này thân thể rắn chắc, đã tiêu hóa một nửa con ma xà rồi, chỉ là bản thân không chống nổi ma khí tinh thuần xâm nhập, đang rơi vào trạng thái nhập ma.]
“Thật khiến người ta lo lắng, nhập ma rồi thì ta lại phải đi tìm công pháp tu luyện của ma giới cho nó sao?”
[Chuyện này đã không thể tránh được. Thông thường, ma thú bản tính hung tàn, nuốt hết ma khí là xong, nhưng nó là linh thú, muốn giữ được bản tâm thì yêu cầu công pháp lại càng cao.]
Sở Lạc bực bội xoa xoa trán, lại kiểm tra linh giao lần nữa, thấy nó không có gì nghiêm trọng, ánh mắt nàng bỗng sáng lên.
“Dù sao ngươi cũng nhập ma rồi, ma khí trên người ngươi cũng không uổng, cho ta mượn dùng chút.”
Linh giao liếc nhìn nàng, yếu ớt r*n r* một tiếng.
Ngay sau đó, Sở Lạc rút thần thức về, nâng tay, lòng bàn tay hiện ra một đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639119/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.