“Sở Yên Nhiên... tìm bấy lâu nay, hóa ra lại chạy tới Ma giới,” Liễu Tự Diêu lẩm bẩm, sau đó nói tiếp: “Truyền tin này cho các tông môn khác, Linh Thú Tông nhất định sẽ tổ chức nhân thủ truy bắt. Ngoài ra... Sở Lạc chắc cũng sẽ đến.”
Hắn suy nghĩ cẩn thận một lúc.
“Đi thu thập tư liệu về Ma giới, và tìm cách liên hệ với đệ tử của bản tông đang ở đó, mang cho Sở Lạc. Nàng ta chắc sẽ cần dùng.”
“Vâng.”
Đệ tử kia xoay người rời đi, nhưng lại bị Liễu Tự Diêu gọi giật lại:
“Khoan đã, vẫn chưa có tin tức gì về Tả Hoằng Thận sao?”
Nghe vậy, vị đệ tử chỉ lắc đầu: “Cả Đông Vực đã lục tung lên rồi.”
“Đông Vực quản chế nghiêm ngặt, còn Tây Vực thì đất rộng người thưa, pháp lệnh có nghiêm cũng thường xuyên bị phá bỏ. Một nơi hỗn loạn như thế, đúng là rất có khả năng trở thành nơi ẩn thân của Tả Hoằng Thận,” Liễu Tự Diêu nhíu mày: “Gia tăng nhân lực, tiếp tục tìm kiếm ở Tây Vực.”
“Rõ.”
—
Giữa mùa đông giá rét, tuyết rơi dày đặc, phủ kín thành Minh Nguyệt một màu trắng xóa.
Thành Minh Nguyệt nằm ngay dưới chân núi của Lăng Vân Tông, nhưng Sở Lạc từ khi gia nhập tông môn tới nay chỉ đến nơi này đúng một lần, lần ấy là lúc mới bái nhập tông môn. Về sau mỗi lần ra ngoài, nàng đều dùng phi chu hoặc ngự kiếm.
Tuyết rơi, người đi đường đều đã về nhà tránh lạnh. Lúc này, trên con phố dài của thành Minh Nguyệt, một thiếu niên đang chạy như bay xuyên qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639072/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.