Nói rồi, Linh Lung lại nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang người đứng cạnh lão giả kia.
"Thì ra còn có một tiểu muội non nớt đến mức bóp một cái là chảy nước."
Nàng nhướng mày, rồi đưa tay định lật chiếc mũ rộng vành của nữ tử trẻ.
Chớp mắt, lão giả cùng những người khác đều muốn ra tay, nhưng nữ tử nọ kịp thời mở miệng ngăn lại:
"Không cần hoảng hốt."
Lời vừa dứt, chiếc mũ choàng bị lật xuống, khuôn mặt vốn bị che khuất liền hiện rõ – chính là Sở Yên Nhiên.
"Quả thật là một tiểu mỹ nhân biết điều." Linh Lung bật cười, đưa chén trà trong tay về phía nàng: "Cầm lấy, đây là tỷ tỷ mời muội uống. Muội uống rồi, những người khác không cần uống nữa, ta mới tin rằng các ngươi đến từ Đông Vực là thật sự muốn lưu lại Tây Vực."
Sở Yên Nhiên cúi đầu nhìn vật trước mặt. Trong chén trà vẫn còn bốc hơi nóng, vài cánh trà trôi lềnh bềnh, giữa đó là một nhãn cầu người đang xoay vòng trong nước.
Khi ánh mắt kia như đang nhìn chằm chằm vào mình, từ đáy lòng Sở Yên Nhiên dâng lên cảm giác bài xích mãnh liệt.
Nàng không nhịn được mà lại ngẩng đầu nhìn Linh Lung phía trước.
"Thứ này rất ngon đó." Linh Lung cong môi cười.
Bàn tay dưới tay áo của Sở Yên Nhiên siết chặt. Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng đưa tay nhận lấy chén trà nhân châu.
Thấy nàng có hành động như vậy, Linh Lung mỉm cười nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Nhân châu phải nhai mới có vị. Nhớ kỹ, phải nhai..."
Lông mày Sở Yên Nhiên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639071/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.