Sau khi hẹn thời gian với Tước Sở, Sở Lạc liền tìm một nhà trọ nghỉ tạm. Sáng sớm hôm sau, nàng đi tới lò luyện khí của Dịch gia trong trấn.
Vừa bước vào cửa, các luyện khí sư trong tiệm đã tranh nhau xúm lại.
"Ôi chao, Sở đạo hữu tới rồi! Lần này trong Thần Ma cảnh lập công lớn quá, quả không hổ là truyền nhân của Bạch Thanh Ngô, đúng là đang làm những việc đại sự cho giới tu chân đấy!"
"Sở Đạo hữu , pháp khí mà đạo hữu gửi lại chỗ bọn ta rèn lại lần trước đã hoàn thành rồi, chỉ chờ đạo hữu tới lấy thôi, đảm bảo đạo hữu sẽ hài lòng!"
"Chủ nhân bọn ta biết pháp khí này là luyện cho Sở đạo hữu, không dám qua loa đâu, trực tiếp đưa ra một tia hồn linh của linh giao để dùng làm khí linh, nào, đạo hữu xem thử đi."
Nói rồi, một luyện khí sư bưng tới một khay gỗ sơn đen, trên khay còn phủ một lớp vải đỏ.
"Làm bộ thần bí gì chứ," Sở Lạc cũng bị khơi gợi sự tò mò, đưa tay nhón lấy góc vải, "để ta xem thử là thứ gì."
Tấm vải đỏ vừa được kéo ra, vật nằm trên khay chính là một chiếc vai giáp màu vàng kim, bên trên có các hoa văn tựa như từng phiến vảy rồng.
Chỉ nhìn linh khí quanh nó lưu chuyển cuồn cuộn đã biết là linh khí thượng phẩm trở lên. Khí tức thanh thuần quẩn quanh, mơ hồ còn nghe thấy tiếng rồng ngâm.
"Dùng phế liệu của bàn toán ngọc cùng với con hải thú Nguyên Thần kỳ kia… sợ là không thể luyện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639068/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.