Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, A Liên đã xách theo một đống lớn túi lớn túi nhỏ, tay trái tay phải đều đầy ắp.
Hoàng hôn buông xuống, khói bếp lượn lờ bay lên từ các mái nhà, tiếng rao bán rộn ràng khắp các quầy hàng nhỏ ven đường, náo nhiệt vô cùng.
“Nhanh lên nhanh lên, chậm chút là hết chỗ đấy!”
A Liên gọi với Sở Lạc, rồi như tên b.ắ.n lao đến bên quầy cá nướng, chọn được một bàn nhỏ rồi ngồi phịch xuống.
“Các đội thuyền ra khơi mỗi ngày đều mang về cá biển tươi ngon, đủ loại hình thù kỳ quái cũng có. Ta muốn ăn thử ở đây từ lâu rồi, nhưng một mình thì vẫn có chút sợ.”
A Liên cười hí hửng, rồi giơ tay gọi lớn:
“Ông chủ! Cho một phần Tuyệt kỹ quái vị ngư đại toàn! Gói gọn hết cái danh mục này cho ta!”
“Gọi món dữ vậy à.” Sở Lạc nhướng mày. “Lát nữa là ngươi ăn, hay là ta ăn?”
“Ngươi ăn trước, rồi nói ta biết vị thế nào, ta mới dám ăn, hehe…”
Quầy ăn nằm sát mé biển, ngồi ở đây ngẩng đầu nhìn về phía nam, vừa vặn thấy được từng đội thuyền đang nối nhau trở về trong ánh hoàng hôn.
Sở Lạc cũng quay đầu nhìn về phía biển.
“A Liên, ngươi có thích cuộc sống nơi đây không?”
“Hả? Hỏi gì đột ngột vậy?”
“Giới tu chân trải qua vạn năm rèn giũa, mới trở thành bộ dạng như bây giờ. Ngọc đẹp dù có tì vết, cũng không thể phủ nhận nó là ngọc quý. Thần linh ra sao thì ta chưa từng thấy, nhưng Bạch Thanh Ngô thế nào thì ta biết –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639067/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.