Cùng lúc đó, quanh thân Trác Nhất cũng hiện lên ánh kiếm băng hàn.
Kiếm khí lượn lờ như những phiến lá trúc lay động trong gió, thoạt nhìn như vô tình, song ẩn chứa trong đó là uy thế đủ để lấy mạng trong một chiêu.
“Đây là kiếm ý của Trác Ngốc Ngốc sao, sao trước giờ chưa từng thấy qua?” Trong đội Lôi Đình có người khẽ lẩm bẩm.
Ánh mắt Sở Lạc cũng bị thu hút bởi bóng kiếm và phiến “lá trúc” quanh người Trác Nhất.
Kiếm ý này quả là khác lạ. Kiếm ý của người thường đều khoa trương, càng lớn tiếng càng tốt, nhưng kiếm ý của Trác Nhất lại vô cùng thu liễm, như thể tất cả sát khí và sức mạnh đều thu vào một phiến lá nhỏ bé. Nhìn qua thì không ai cảm thấy sợ hãi, nhưng tuyệt vọng và kinh hoàng sẽ ập đến vào khoảnh khắc cổ họng bị lá trúc cắt qua.
Muốn đạt đến cảnh giới này không dễ, trước tiên người đó phải là kẻ một lòng truy cầu kiếm đạo, không ham hư vinh.
Từng phiến lá trúc theo gió kiếm nghênh đón lôi điện Thương Lôi. Lẽ ra phải là cảnh tượng mạnh yếu phân định rõ ràng, nhưng mọi người chỉ thấy phiến lá trúc kia như cắt vào bùn đất, nhẹ nhàng c.h.é.m đứt sấm sét, uy thế không hề giảm, trực tiếp đánh về phía Thời Yến.
“Keng—”
Chiêu kiếm của Thời Yến bị ép phải dừng giữa chừng, đành đưa Thanh Tiêu Luân Hồi kiếm chắn ngang trước n.g.ự.c cản lấy kiếm ý. Ngay sau đó, Trác Nhất đã lao đến, chỉ chậm hơn nửa chiêu, mà đã thua cả ván đấu.
Mây đen tan đi, phiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639065/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.