“Tiểu nha đầu này truyền tin, tất chẳng phải chuyện gì tốt lành. Hừ, bản tọa đã đoán ra nàng muốn nói gì rồi.”
Nghe vậy, Chu Mặc Du lại nhìn thoáng qua con hạc giấy truyền âm.
“Nhưng sư tôn, người vẫn chưa mở xem mà.”
Hồng Kiếm Đạo nhân càng thêm phiền muộn phiền muộn: “Tên Trác Nhất ngốc hiện đang ở đâu?”
“Hắn đang đào măng trong rừng trúc.”
Nghe vậy, đạo nhân Hồng Kiếm bất giác thở dài một hơi. Ngay lúc ấy, lại có một con hạc giấy truyền chứa hỏa linh khí bay lững lờ tiến vào đại điện.
Chu Mặc Du đưa tay bắt lấy, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hồng Kiếm đạo nhân
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Hồng Kiếm đạo nhân chỉ khoát tay một cách qua loa. Thế là Chu Mặc Du mở hạc giấy ra, lập tức vang lên thanh âm quen thuộc của Sở Lạc:
“Ta đã đến chân núi Vô Lượng rồi, lão già, đệ tử giữ núi nhà ngươi sao lại cản ta, không cho ta vào vậy hả?!”
Nghe thế, Chu Mặc Du ngẩng lên: “Sư tôn?”
Hồng Kiếm Đạo nhân tặc lưỡi, lắc đầu không nói.
“Vậy đệ tử sẽ xuống đón nàng lên.” Dứt lời, Chu Mặc Du xoay người rời khỏi đại điện.
—
Tại chân núi Vô Lượng, Lôi Thừa Chí cùng các thành viên tiểu đội Lôi Đình đi theo sau lưng Sở Lạc.
“Kỳ lạ thật, kỳ lạ thật, rõ ràng dọc đường đi thông suốt, sao đến chỗ này lại bị chặn?” Sở Lạc lẩm bẩm.
Bách Xuyên Sơ Yên nghiêng đầu nhìn nàng: “Sở Lạc, lần này chúng ta thật sự có thể đưa Trác Ngốc rời khỏi Bình Chân Tông sao?”
“Lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639064/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.