Tô Kỳ Mộc tiến lại gần Dương gia chủ đang hấp hối, mở lời hỏi thẳng:
“ Vũng nước được cơ quan bảo vệ kỹ lưỡng đó, rốt cuộc có lai lịch gì?”
Người kia thở dốc, ánh mắt nghi hoặc: “Cơ quan trong phủ này đâu chỉ để giữ một vũng nước, vì sao ngươi chỉ hỏi đúng cái đó? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi đã nhìn ra điều khác thường…”
Tô Kỳ Mộc nhíu mày: “Nếu ông nói thật, ta sẽ gỡ mê trận đang khiến bọn y sư lạc đường. Có khi họ còn kịp đến cứu ông.”
Người kia gắng sức cười khổ: “Ngươi… không cần giả vờ nhân từ. Nếu ngươi là kẻ bình thường, ắt hẳn chẳng để ý tới vũng nước đó. Nếu ngươi đã nhìn ra sự khác lạ từ nó, thì chỉ có thể là sinh linh sinh ra từ Thánh Địa… Đáng lẽ ra phải từ bi, sao lại ra tay với Cốt tộc chúng ta…”
Tô Kỳ Mộc trầm giọng: “ nước đó… có liên quan tới Thánh Địa?”
“Đúng vậy… Đó là nước lấy từ Thánh Địa… Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai…”
“Ta là ai ư…” Tô Kỳ Mộc khẽ nói, “Ngay cả ta… cũng chưa rõ.”
Hắn đứng dậy, giơ tay lên, linh lực lấp lánh trong lòng bàn tay.
Lời đã nói ra, hắn giữ đúng: tháo bỏ mê trận. Nhưng vì trong phủ đã hỗn loạn, đám y sư tưởng nhầm toàn bộ người ở tiền sảnh đều đã chết, liền dứt khoát gia nhập đội quân truy bắt Thương Cung.
Tô Kỳ Mộc không do dự đi đến một góc của phủ, khẽ rung chuông vàng.
Một con rồng lửa từ chuông lao ra, trong chớp mắt đã nuốt trọn mấy dãy nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639034/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.