Kẻ ấy chính là đại tiểu thư được nuông chiều nhất Dương gia – Dương Du.
Vừa quay đầu thấy đầu bếp trở về, nàng ta quát lên:
“Đồ lười biếng, tiệc cưới tối nay chuẩn bị xong chưa? Lại chui vào đống rận ngủ nữa chứ gì!”
Nghe vậy, gã đàn ông vội nở nụ cười nịnh nọt, rối rít bước tới bên nàng, không ngừng xum xoe nịnh bợ.
Lúc này, Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc đã tìm được chỗ nghỉ, là nơi mà phụ tử họ Liễu từng ở, nhưng sớm đã bị sinh vật khác chiếm giữ. Bọn họ đã tốn kha khá thời gian mới có thể đuổi được bọn chúng đi.
Tìm được ký hiệu lá liễu mà họ Liễu để lại, họ tiếp tục hoàn thiện bản đồ. Cũng ngay lúc đó, Sở Lạc trở về.
Không để nghỉ ngơi, nàng xắn tay áo lên, lấy từ trong phòng ra một cái bình đất, rồi đổ toàn bộ nguyên liệu mới đổi được vào đó.
Cảnh tượng này khiến Liễu Tự Diêu – đang vẽ bản đồ – giật mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn nàng:
“Đừng nói với ta đây là tuyệt phẩm của một đại đầu bếp! Ngươi tưởng đang luyện đan chắc?!”
Sở Lạc lại lấy ra một cành cây, quấy loạn trong nồi.
“Nguyên liệu càng cao cấp thì càng cần cách chế biến đơn giản. Đừng xem thường vẻ ngoài. Dù sao thì cũng chỉ là cho một cái hộp ăn thôi, có c.h.ế.t được đâu!”
Liễu Tự Diêu tay cầm bút run rẩy: “Ta còn cảm thấy tội lỗi thay cho nó…”
“Đừng lên giọng với ta. Trước kia ngươi từng cho nó ăn món gì tử tế chưa?”
“Ít ra ta chưa từng lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639028/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.