Trên mặt Ký Lan lộ rõ vẻ dữ tợn: “Tu sĩ Kim Đan mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đi đầu thai!”
Dứt lời, thân hình nàng ta lại lao thẳng về phía Sở Lạc, cùng lúc đó, Tước lão gia tử kịp thời đánh ra một kiếm tiếp lấy thế công của nàng.
“Những năm gần đây, đám ma tu các ngươi càng lúc càng vô pháp vô thiên, tưởng tu sĩ Đông Vực đều c.h.ế.t cả rồi sao!”
Theo sau tiếng quát của lão gia chủ, toàn bộ người trong thuyền đội Hựu Thủy cũng đã mở mắt, đồng loạt lao tới tấn công các ma tu còn lại.
Bọn họ không có sự che chở của lá cơ vàng, nhưng lúc này đã hạ quyết tâm liều chết, không còn sợ sẽ dẫn dụ hải yêu tới.
“Hoa Ngọc Đường, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì!” Ký Lan quát lên. Một mình nàng miễn cưỡng có thể cầm chân lão gia chủ họ Tước, nhưng nếu thêm một Sở Lạc nữa, liền trở nên quá sức.
Huống hồ khi trước nàng vừa thoát c.h.ế.t từ thuyền đội Hành Quang, lại trôi dạt trong nước biển mà không có thuyền bảo hộ, thân thể đã bị phong bạo xé rách, thương tổn đến nguyên khí, lúc này càng dễ bị nhìn thấu sơ hở.
Nghe tiếng gọi, Hoa Ngọc Đường cũng bừng tỉnh, lập tức tế ra trường kiếm, đ.â.m về phía lão gia chủ.
Kiếm chưa chạm thân đã bị một cây trường thương cản lại. Hắn cau mày nhìn sang Sở Lạc.
Sở Lạc khẽ cười: “Đối thủ của ngươi, là ta.”
“Mỹ nhân, lúc này đâu phải lúc nói đùa đâu.”
Chỉ thấy Sở Lạc khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639012/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.