Thành viên trong đội thuyền đều là người đã qua huấn luyện, tuy cũng bị lắc lư theo con thuyền nhưng không đến mức nghiêm trọng như nàng. Cuối cùng, Sở Lạc thấy không thể nhìn nổi nữa, liền ra tay giữ chặt lấy nàng.
Trên khoang tầng hai, Hoa Ngọc Đường một tay nắm chặt vật cố định trên thuyền để giữ vững thân hình, tay còn lại phải ôm chặt lấy Tước Sở. Nếu là lúc chưa bị thương thì không sao, nhưng hiện tại thương thế chưa lành, hắn cũng bị chao đảo đến mức cực kỳ khó chịu.
Thêm vào đó, nước biển cứ chốc chốc lại táp vào khoang, trong lúc di chuyển tốc độ cao, từng đợt sóng đánh mạnh vào thân thể mọi người.
Thấy Sở Lạc và A Liên đều nghiêm túc làm theo lời dặn trước đó của Tước Sở, nhắm chặt mắt không nói câu nào, trong đó Sở Lạc còn đỡ, nhưng tình trạng của A Liên lại rất khổ sở, một thành viên trong đội thuyền bèn nhỏ giọng nói: “Nếu thực sự chịu không nổi thì có thể mở mắt ra một chút, hiện giờ vẫn chưa vào phạm vi cảm nhận của hải yêu.”
Nghe vậy, A Liên vội mở mắt, đồng thời ho sặc ra một bụng nước biển.
“Giờ ta... giờ ta cuối cùng cũng hiểu tại sao chẳng ai chịu đi thuyền của các ngươi rồi... đúng là lấy mạng người ta mà...”
Sở Lạc cũng mở mắt, ánh nhìn hướng ra bên ngoài.
Ngay khoảnh khắc ấy, thiết giáp hạm bị cơn bão dữ dội đập mạnh, ép xuống ngập sâu trong làn nước biển, tầm nhìn trở nên tối tăm mù mịt.
Nhưng đột nhiên, một luồng sáng le lói hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639009/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.