“Hai năm trước, vùng biển này vốn chưa xuất hiện hải yêu, phong bạo cũng chẳng hung hiểm như hiện tại. Không rõ vì cớ gì, trung tâm Nam Hải dần trở thành cấm địa tuyệt đối, mỗi lần ra khơi đều phải liều mạng vượt qua cơn phong bạo này, nhưng cũng chẳng ai dám mạo hiểm tiến sâu hơn vào đáy biển trung tâm như xưa nữa.”
“Khác với tầng phong bạo hải yêu này, bất kỳ ai tiến gần đến chốn sâu nhất trung tâm kia đều bị tiêu diệt không chút lưu tình, chưa từng có ngoại lệ.”
Nghe hắn nói vậy, Sở Lạc lại để tâm tới mốc thời gian hai năm trước.
Nếu nói khi ấy có chuyện gì xảy ra, thì chính là sư tôn của nàng từng chủ động đến Nam Hải, có lẽ là để gặp vị tu sĩ thần bí có tu vi gần như phi thăng, người vẫn thường câu cá ở nơi đây.
“Vậy, Nam Hải khi xưa có bộ dáng thế nào?” Sở Lạc hỏi.
“Hồi đó, nơi này là chốn tồn tại cả hiểm họa lẫn kỳ ngộ. Vận may tốt thì chỉ một chuyến ra khơi cũng có thể phát tài lớn, còn kẻ xui xẻo thì bỏ mạng ngoài biển. Song, trung tâm sâu nhất của Nam Hải từ trước đến nay vốn ít người dám chạm tới, vì kẻ mất tích vô cớ ở đó quá nhiều.”
“Có điều cũng từng có lời đồn, nói rằng tại trung tâm Nam Hải thường thấy một thiếu niên ngồi câu cá, nếu ai may mắn nhìn thấy hắn, thì có thể tiếp tục tiến sâu hơn, gặp phải nguy hiểm lẽ hắn sẽ ra tay cứu giúp.”
“Câu cá… ở Nam Hải?” Sở Lạc sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639007/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.