Nếu không ngăn chặn kịp thời, e rằng hồ nữ kia sẽ hại thêm nhiều người nữa. Sở Lạc vội quay người bỏ đi.
“Ơ, công tử không mua phấn sao?” Bà chủ thấy nàng lúc nào cũng đến rồi đi vội vàng, vội vàng gọi với theo.
Nhưng Sở Lạc đã ném lại hai lượng bạc.
“Vẫn như lần trước!”
Rời tiệm hương phấn, Sở Lạc không đến thẳng nơi kể chuyện, mà đi đến Phong Hành cục trước.
Đồ nàng nhờ người mang đến chắc đã tới rồi.
Ngồi đợi trong Phong Hành cục gần nửa canh giờ, người đưa đồ cuối cùng cũng tới.
Người Phong gia thấy lần này lại do chính Phong Vi Chi tự mình đưa đến thì vô cùng kinh ngạc.
“Phong đạo hữu.” Sở Lạc lập tức tiến lên.
Thấy nàng cải trang thành nam, ban đầu Phong Vi Chi có hơi ngạc nhiên, rồi liền lấy ra một túi đồ được phù chú vàng niêm phong kín mít.
“Chuyện này thật quá nguy hiểm, đạo hữu vẫn quyết định dùng chúng sao?” Phong Vi Chi có phần do dự trong lòng.
“Chuyện này không thể tính toán theo mức độ nguy hiểm. Nếu muốn bắt được thứ kia, ta chỉ có thể dựa vào chúng.” Giọng Sở Lạc đầy bất đắc dĩ, rồi nhận lấy túi đồ, “Đa tạ đạo hữu đã cất công một chuyến.”
Phong Vi Chi suy nghĩ một lát, nói: “Xem ra lần này Sở đạo hữu gặp phiền toái rồi. Vậy thì ta sẽ ở lại giúp một tay. Dùng xong mấy thứ này thì phải lập tức đưa về ngay.”
Có được sự giúp đỡ của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ là chuyện tốt với Sở Lạc. Nàng bèn kể kế hoạch tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638988/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.