“Sau khi Đường Nhi bị yêu hồ mê hoặc tâm trí, nó suốt ngày trốn trong phòng, mê man nằm mộng, thỉnh thoảng còn tự nói một mình, lại còn khóa chặt cửa, không cho ai bước vào... Mãi đến tháng Giêng, lúc phải chuẩn bị lên kinh, nó mới chịu ra khỏi phòng. Nhưng, nhưng mà...”
“Trên lưng nó hình như mọc ra thứ gì đó, không cho ai nhìn, cũng không cho ai chạm vào. Ta thật sự lo lắng, nên khi nó cùng bạn học năm xưa là Thái Đình lên đường đến kinh thành, ta lén lút đi theo phía sau, rồi liền tận mắt nhìn thấy…”
Dì Thẩm hít sâu một hơi.
“Nó đã g.i.ế.c Thái Đình.”
“Nếu ngươi đã tận mắt chứng kiến tất cả, thì lúc đó sao không báo quan! Đã biết con trai mình bị yêu ma quấn thân, cớ sao lại giấu giếm, không nói ra để sớm tìm người giúp đỡ!” Đơn Như nghiêm giọng chất vấn.
Dì Thẩm liên tục lắc đầu: “Không được, ta không thể làm vậy. Con yêu hồ đó đã nối mạng sống với thằng bé rồi, nó c.h.ế.t thì Đường Nhi cũng sẽ c.h.ế.t theo!”
Bên ngoài sảnh, Sở Lạc lại truyền âm cho Đơn Như: “Hỏi chuyện mộ phần, và tung tích hiện tại của Thẩm Đường.”
Thế là Đơn Như tiếp lời: “Nếu như Thái Đình c.h.ế.t trên đường vào kinh, vậy sao mộ của hắn lại nằm gần trấn Phong Lý?”
“Đứa nhỏ ấy vốn cũng là người trấn Phong Lý, ta nghĩ để nó về lại cội nguồn, nên đưa t.h.i t.h.ể nó trở về chôn cất nơi ngoại ô.”
“Vậy còn những ngôi mộ khác thì sao?”
Dì Thẩm lắc đầu: “Ta không biết những người đó c.h.ế.t
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638987/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.