Trong lúc đang hỏi chưởng quầy về đầu đuôi sự việc, dì Thẩm đã đi sang một bên bắt đầu thu dọn mớ hỗn độn trong khách điếm, ánh mắt của Sở Lạc cũng thi thoảng lướt qua thân ảnh bà ta.
Bọn thư sinh phát điên kia vẫn còn nằm la liệt dưới đất, bà chỉ là một người thường, cớ sao chẳng tỏ chút sợ hãi nào, trái lại còn điềm nhiên làm việc như thường ngày?
Lúc dì Thẩm cúi người quét dọn mảnh vụn dưới đất, Sở Lạc chợt trông thấy ở thắt lưng bà lộ ra một tờ giấy gấp nhỏ, mơ hồ còn vương dấu mực.
Vật như thế sao có thể xuất hiện trên người một phụ nữ quê mùa mù chữ?
Tiếng chưởng quầy lại kéo Sở Lạc về thực tại.
“Chuyện này thực quá kỳ quặc, ba vị đại nhân kia đều đã đi cả rồi, ta cũng không dám ở lại nơi đây nữa. Vị đại nhân, những gì cần nói ta đều đã khai rồi, giờ có thể rời đi chứ?”
“Ngươi muốn đi đâu?” Sở Lạc hỏi.
“Trước tiên tới Lưu Thành gần đây báo quan, sau đó tìm đến nhà thân thích để ở nhờ.”
“Cũng được,” Sở Lạc gật đầu, đoạn quay sang phía khác: “Vậy còn dì Thẩm, vẫn muốn ở lại khách điếm sao?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nghe vậy, dì Thẩm vội đứng dậy, dùng tay áo thô lau tay, ánh mắt liếc nhìn bọn thư sinh dưới đất: “Nếu ta đi rồi, ai nấu cơm cho bọn họ? Vậy họ ăn gì?”
“Trời ơi, bà là Bồ Tát sống chắc!” chưởng quầy sốt ruột đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638982/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.