Tuy không hoàn toàn tin tưởng lời của gã nông dân kia, nhưng để không bỏ sót manh mối nào, Đơn Thành chủ vẫn tiếp tục truy hỏi:
“Cuốn sách đó, ngươi có mang theo không?”
Gã ta lắc đầu: “Thứ đó âm u quái dị lắm, tuy ta không biết chữ, nhưng nhìn mấy trang sau là biết ngay—đều viết bằng máu! Còn chẳng biết là m.á.u gì nữa, ta sợ quá nên mang về nhà dùng kê chân bàn cho đỡ lung lay rồi.”
Đơn Như chỉ hai tên phủ binh: “Các ngươi đi lấy sách về đây.”
Sau đó, hắn lại quay sang gã kia: “Khi trước nhìn thấy ngôi mộ đó là ngôi nào, ngươi còn nhận ra được không?”
“Quan gia à, chuyện đó xảy ra từ năm ngoái rồi, ai biết chỉ qua một năm mà ở đây lại mọc ra lắm nấm mồ như vậy chứ? Tiểu nhân làm sao còn nhớ nổi?”
“Ngươi nghĩ cho kỹ vào!” Đơn Như quát thêm một tiếng, giọng nghiêm khắc hơn, rồi quay sang phủ binh đang áp giải gã :
“Dẫn hắn đi dạo quanh phía trước, có khi nhìn thấy rồi thì sẽ nhớ ra.”
Gã nông dân bị người dẫn đi quanh nghĩa địa, Đơn Như và những người khác cũng không rảnh rỗi, chia nhau kiểm tra khắp nơi.
Trời càng lúc càng tối, nơi nghĩa địa vốn đã âm u, giờ đây chẳng khác nào chìm hẳn vào đêm đen.
“Thắp hết đuốc lên!” – tiếng Đơn Như truyền tới, mọi người lần lượt hành động, nhưng tình cảnh tại hiện trường lại hỗn loạn hơn tưởng tượng.
“Này? Ai cầm mất hoả chiết của ta rồi?”
“Khoan đã, đẩy ta làm gì!”
“Đừng chen nữa, đang châm lửa đây!”
“Á!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638979/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.