Dù biết Sở Lạc có bản lĩnh sống sót dưới tay tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng để nàng một mình tiến vào không gian trong chiếc hộp kia để tìm Phong Dự Mạc cùng những người khác, vẫn là quá nguy hiểm.
Thế nhưng, bất kể hắn chờ đợi bao lâu trước chiếc hộp đã mở ấy, vật bên trong cũng không hề có ý định kéo hắn vào không gian đó.
Không rõ tình cảnh bên trong hiện giờ thế nào…
—
Những móng tay đỏ tươi cắm sâu vào da thịt nơi cổ Sở Lạc, không gian xung quanh tối đen như mực, cánh tay trắng toát của người đàn bà kia ở ngay phía trên nàng, từ đôi tay ấy truyền đến một sức mạnh không sao chống cự nổi, ép thân thể nàng liên tục rơi xuống.
Phía trên có ánh sáng, là luồng sáng từ thế giới bên ngoài chiếu vào trong chiếc hộp gỗ sơn đen đang mở nắp, nhưng theo đà rơi xuống, ánh sáng ấy càng lúc càng mờ nhạt.
Thế nhưng, Sở Lạc đã kịp nhìn rõ diện mạo của nữ nhân kia.
Trang phục trắng toát đơn sơ, tóc tai tán loạn, làn da trắng bệch như người chết, song khuôn mặt đang đối diện với ánh mắt nàng lại không hề có ngũ quan.
“Ta đã chọc giận ngươi từ khi nào vậy?” Sở Lạc là người mở miệng trước.
Gương mặt không có ngũ quan kia cất lên tiếng nói:
“Ngươi đã chạm vào lớp da của ta. Đó vốn là một tấm da sẽ được dùng để tạo thành vạn vật, tái sinh lần nữa. Chỉ bởi khí tức của ngươi vương trên đó, bọn họ liền vứt bỏ da ta đi, ta không thể tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638954/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.