“Bao năm nay, thứ mà phụ thân con một mực muốn có chính là vật này—tinh huyết của Bạch Trạch. Nó không chỉ là một bùa hộ thân có thể trừ tà tránh ma, mà còn là biểu tượng cho thân phận và quyền uy của gia tộc chúng ta.”
“Những lão già trong tộc thường ngày hành sự theo ý mình, lời của gia chủ họ không nghe, nhưng nếu là người sở hữu tinh huyết Bạch Trạch lên tiếng, họ sẽ nghiêm túc lắng nghe. Bởi lẽ, bí pháp nuôi dưỡng linh thú của nhà họ Điền ta là do tổ tiên lĩnh ngộ ra từ tinh huyết ấy.”
“Nếu muốn bồi dưỡng được linh thú có thiên phú mạnh nhất, thì càng không thể thiếu sự phụ trợ của tinh huyết Bạch Trạch.”
Nghe bà nói vậy, Điền Tâm Cầm càng thêm thận trọng khi cầm lấy khối ngọc trong tay.
“Nhưng tổ mẫu, nếu phụ thân muốn có nó, vì sao lại truyền cho con?”
“Đứa ngốc này.” Phương lão phu nhân thở dài, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn nàng. “Phụ thân con... đã thay đổi rồi.”
Điền Tâm Cầm im lặng thật lâu, mới khẽ nói: “Tổ mẫu đã thử rất nhiều cách để kiểm tra thân phận của phụ thân, đều không có gì bất thường. Chẳng qua chỉ là hai năm trước xảy ra một vụ tai tiếng, phụ thân bị Sở Yên Nhiên mê hoặc nên tính tình thay đổi một thời gian. Sau đó người lại trở lại bình thường mà...”
“Ta sao lại không biết những điều ấy? Hắn quả thật vẫn là hắn, vẫn đối xử với con như xưa. Nhưng qua bao lâu như vậy, chỉ nhìn từ những điều nhỏ nhặt, ta cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638952/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.