Bên kia, khi chưởng môn Hàn Nguyệt dẫn theo đại đội nhân mã tới tiếp viện, trông thấy Bỉnh Túc Lâm Chiểu không còn lấy một cọng cỏ, đứng trước lối vào ngẩn người rất lâu.
Dù đã nhiều lần tra xét kỹ lưỡng xem có phải là ảo cảnh hay không, kết quả cuối cùng vẫn chỉ ra rằng—tất cả đều là thật.
"Chưởng môn, lúc kết giới mở ra đã có không ít sinh vật quỷ cảnh thoát ra ngoài. Trước đây nơi này vẫn còn là Bỉnh Túc Lâm Chiểu tài nguyên phong phú thì chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Nếu mặc cho chúng chạy ra ngoài e là sẽ..."
Một vị trưởng lão của Linh Thú Tông đang bẩm báo tình hình thì chưởng môn Hàn Nguyệt mặt không đổi sắc giơ tay lên ý bảo im lặng.
Vị trưởng lão kia dù sốt ruột trong lòng cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ yên lặng nhìn theo bóng Hàn Nguyệt chưởng môn từng bước tiến vào bên trong quỷ cảnh.
Trưởng lão Du Mông của Liên Minh Tu Sĩ và Sở Yên Nhiên cũng nối gót phía sau bà.
Mãi cho đến khi tiến vào tận trung tâm của quỷ cảnh, nơi ấy vẫn không còn lấy một cọng lông, sắc mặt của chưởng môn Hàn Nguyệt lại càng thêm âm trầm.
"Là kẻ nào gây ra? Rốt cuộc Bỉnh Túc Lâm Chiểu đã xảy ra chuyện gì?!"
Vị trưởng lão kia do dự một thoáng rồi mới thấp giọng đáp: "E là... do Sở Lạc, người vẫn chưa từng rời khỏi quỷ cảnh suốt thời gian qua."
"Sở Lạc? Con bé ấy chưa chết?" Chưởng môn Hàn Nguyệt cau chặt mày nhìn qua.
Trưởng lão khẽ gật đầu: "Hạ Tinh Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638941/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.