Trong căn nhà cây, vẫn không một ai phát hiện ra kẻ bị dây leo trói buộc kia đã lặng lẽ biến mất.
“Mượn huyết của ngoại lai giả này để tế dưỡng Thần Cây, cũng chỉ đủ tưới mấy lần mà thôi. Huyết nô mà chúng ta nuôi còn nhiều, vẫn có thể duy trì một thời gian. Nhưng trên người ả lại mang oán niệm của Phượng Hoàng, chi bằng trước tiên tra rõ tung tích Phượng Hoàng đã.”
Chúng nhân đều đồng tình với lời đề nghị của nữ tử tộc cây ấy, nhưng khi vừa xoay người nhìn lại, toàn bộ đều biến sắc.
“Nàng ta đã trốn rồi!”
“Mau! phong tỏa toàn bộ lãnh địa tộc nhân, tuyệt đối không để nàng thoát khỏi rừng rậm!”
Cả khu rừng lập tức giới nghiêm, tộc nhân tộc Cây xuyên rừng lướt đi, khắp nơi ráo riết truy lùng tung tích của Sở Lạc.
Cùng lúc đó, Sở Lạc cũng dựa theo lộ tuyến mà Thủy Lệ chỉ dẫn, men theo dòng nước rời khỏi nơi cư ngụ của tộc Cây. Sau khi lên bờ, trông thấy một con chim bay ngang qua bầu trời, Sở Lạc không chút do dự tung ra một đạo linh lực hệ Hỏa, thiêu con chim thành tro bụi.
Thủy Lệ đi bên cạnh nàng thấy vậy thì sợ đến mức co rúm người lại.
“Chẳng phải ta bảo ngươi tìm một nơi không có sinh linh sao?”
Sở Lạc vừa nói, ánh mắt vừa quét qua cỏ cây bốn phía, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
“Không... không có mà!”
Vừa dứt lời, lưỡi đao lại lập tức treo lơ lửng trên đầu.
“Có có có!” Thủy Lệ như mất hết hy vọng quay người lại, tiếp tục dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638931/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.