Sở Lạc truyền tin cuối cùng qua kim linh cho Tô Kỳ Mộc.
"Dẫn bọn họ rời khỏi nơi này, sau đó đến Lăng Vân Tông, tìm sư tôn của ta."
Chẳng bao lâu sau khi cây cối trước mắt hoàn toàn bao phủ lấy Sở Lạc, chúng lại dần tản ra, trở về vị trí ban đầu, thân cây cũng không còn gương mặt người nào nữa, còn thân ảnh của Sở Lạc đã biến mất tại chỗ.
Bốn bề yên lặng như tờ. Sau khi hạ xuống đất, Tô Kỳ Mộc nhìn về nơi nàng vừa biến mất, một lúc sau mới xoay người lại.
"Tiếp tục lên đường."
"Chúng ta không đi tìm Sở Lạc sao?" Bách Xuyên Sơ Yên lo lắng hỏi.
"Điều nàng mong muốn là mọi người đều được an toàn. Hơn nữa," Tô Kỳ Mộc khẽ thở dài, "chúng ta hoàn toàn không biết nàng bị truyền tống đến đâu, thay vì lãng phí thời gian trong quỷ vực, chi bằng nhanh chóng truyền tin về Lăng Vân Tông, tìm người mạnh hơn đến giúp."
Bách Xuyên Sơ Yên còn định nói thêm điều gì, lại bị Vân Nhược Bách kéo lại.
"Trước tiên đưa mọi người rời khỏi nơi này đã."
Từ sau khi Sở Lạc rời khỏi đội ngũ, hành trình của họ bớt nguy hiểm hơn nhiều. Nhưng vì Lôi Thừa Chí vẫn chưa quay lại, nên họ dừng chân ở cửa ra của quỷ cảnh, chưa rời đi.
Do mãi không có tin tức gì về Sở Lạc, không khí nơi này cũng trở nên trầm lặng.
Dưới tay áo của Tô Kỳ Mộc, hắn vẫn luôn duy trì một pháp trận, chỉ cần kim linh có bất kỳ d.a.o động nào, pháp trận ấy sẽ lập tức được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638930/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.