Dù bọn họ cũng không định lưu lại trong Bỉnh Túc Lâm Chiểu quá lâu, nhưng bị Hàn Nguyệt nói trắng ra như vậy, vẫn khiến người khác thấy khó chịu.
“Chưởng môn, khách đến là khách, huống hồ chuyện Bỉnh Túc Lâm Chiểu vốn là do ngươi đề xuất trước, sao lại có thể làm khó những vị bằng hữu phương Bắc thế?”
Một vị trưởng lão trong Linh Thú tông chưa đợi họ lên tiếng đã phản bác. Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn ông ta, rồi lại dời ánh mắt về phía đám người Sở Lạc.
“Khi các ngươi đến Bỉnh Túc Lâm Chiểu, sẽ có người mở kết giới ngoài Quỷ Cảnh.”
Nói xong, bà phất tay ra hiệu cho vị trưởng lão dẫn bọn họ rời khỏi.
“Hàn Nguyệt tiền bối,” Nam Vụ của Phù Thanh tông nghĩ một hồi vẫn mở lời, “Không biết trong Bỉnh Túc Lâm Chiểu có cấm địa nguy hiểm nào, hay quy tắc đặc biệt gì cần phải chú ý không?”
Hàn Nguyệt vốn không định nói gì, bật cười lạnh:
“Trong đó có những gì, các ngươi tự mình vào mà khám phá đi. Nếu ta nói ra, mà các ngươi không gặp phải, chẳng phải sẽ quay ngược lại nói ta bịa đặt sao?”
“Tiền bối Hàn Nguyệt đã lo lắng quá rồi,”
Không đợi Nam Vụ lên tiếng giải thích, Sở Lạc đã mở miệng:
“Chúng ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải hạng ngu xuẩn đến mức biết rõ quy tắc mà vẫn cố tình phạm phải, lại càng không mặt dày như ngài, thà kéo cả Linh Thú tông cùng chịu tội cũng quyết chẳng chịu thoái vị. Chuyện về Bỉnh Túc Lâm Chiểu, ngài nói thẳng một câu là không muốn nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638920/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.