"Tiểu đạo trưởng, ngươi cũng ở đây à!" – Tô Uyển mừng rỡ. So với những đạo sĩ khác, khi thấy Sở Lạc nàng lại cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.
Sở Lạc khẽ mỉm cười, đưa bánh trung thu cho nàng:
"Nếu ngươi thấy ở đây không thoải mái, ta có thể tìm chỗ khác cho ngươi ở. Nghe nói sau khi Lăng Vân Quán ở Tinh Vân thành được xây lại, ngươi bắt đầu tu luyện rất chăm chỉ, còn thường xuyên ra ngoài hỗ trợ đạo quán xử lý công việc. Ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của tỷ tỷ ngươi đúng không?"
Tô Uyển bất lực cười cười:
"Làm sao có thể quên được. Không chỉ là tỷ tỷ ta, cả Động Dệt Nguyệt, cả tộc của ta… đều đã không còn. Thật ra ta từng chuẩn bị sẵn cho điều tồi tệ nhất, chỉ là vẫn không dám tin, luôn nghĩ rằng nếu trời có sập xuống, vẫn sẽ có người đứng trước mặt ta để chống đỡ. Đúng là có người đứng trước thật…"
"A tỷ ta chẳng phải cũng như thế sao? Nhưng ngay cả tỷ ấy cũng… Buồn cười là bây giờ ta đã không còn nghĩ như thế nữa, mà chỉ nghĩ, nếu lúc đó ta có thể tu luyện nhiều hơn, mạnh hơn một chút, liệu có thể cứu được a tỷ không, liệu có thể bảo vệ được nhiều người hơn không."
"Nhưng giờ ta chẳng làm được gì cả, thậm chí còn chưa biết được sự thật, không biết ai là kẻ đã diệt tộc ta."
"Ta muốn trở nên mạnh hơn nữa, để có một ngày chạm tới sự thật, có một ngày… báo thù cho tộc nhân của mình."
Sở Lạc nghĩ đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638900/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.