"Hồi đó, hắn chỉ là một con bạch hổ con nhỏ xíu, vì huyết mạch thấp kém nên bị đuổi khỏi tộc. Hơn nữa thuở bé hắn trông cũng chẳng đẹp đẽ gì, đến đâu cũng bị đánh đập."
"Lúc đó, Kim Tịch Ninh vừa ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, tình cờ trông thấy hắn ở phường thị dưới núi đang bị lũ trẻ rượt đánh, thoi thóp chút hơi tàn. Nàng liền đưa hắn về, cứu sống ."
"Sau đó nuôi dưỡng một thời gian bên cạnh mình, nhưng do trong tông môn xảy ra biến cố nên cuối cùng vẫn đưa hắn trở về núi Bạch Nhân ."
"Không lâu trước đây, nghe nói yêu đế mới nhậm chức là Hổ Quân từ núi Bạch Nhân , ta còn tưởng là ai, tra ra mới biết chính là hắn."
"Con bạch hổ này, cuối cùng vẫn đi vào con đường sai trái rồi, haizzzz…"
Sở Lạc cũng thở dài theo một tiếng, nhưng chưa dứt thì đã thấy Lộc Hàn Tinh nhìn mình chằm chằm.
"Ngươi còn trẻ vậy mà than thở cái gì?"
"Hắn nói muốn chữa khỏi bệnh cho sư tôn ta, thật sự có thể chữa được sao?"
Lộc Hàn Tinh lắc đầu: "Kim Tịch Ninh không phải là bị bệnh, mà là trên người nàng có một lời nguyền. Lời nguyền này đến cả Bạch tiền bối còn không có cách, người khác thì càng không thể làm gì được."
Thấy Sở Lạc mặt mày u sầu, Lộc Hàn Tinh lại nói thêm: "Thôi thôi, mấy người trẻ các ngươi đừng có cả ngày ủ rũ như vậy, có thời gian thì đi làm mấy chuyện có ích còn hơn."
Vừa nói, Lộc Hàn Tinh lại đẩy đống công văn trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638896/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.