"Chát—"
Một cái tát nữa vang lên không hề báo trước. Kim Tịch Ninh nhíu mày nhìn hắn.
"Ngươi chính là kẻ muốn hại đồ nhi của ta?"
"Thần tiên tỷ tỷ, ta tuyệt đối sẽ không làm hại bất kỳ ai có liên quan đến người... Chỉ là, ta không ngờ lần tái ngộ lại là trong tình cảnh như thế này."
Hắn cũng chau mày lại.
"Hóa ra tin đồn năm xưa rằng người đã c.h.ế.t là thật. Hiện giờ lại bị cưỡng ép phong ấn hồn phách trong thân thể... cũng đúng, cũng đúng thôi. Đại nạn chưa từng chấm dứt, cõi đời này ai lại có thể kết cục tốt đẹp... Thần tiên tỷ tỷ, theo ta về Yêu vực đi, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho người."
Kim Tịch Ninh đối với những lời hắn vừa nói có chút hứng thú, hơi nghiêng đầu.
“Cố nhân?”
“Người thực sự chẳng nhớ gì sao?”
Ánh mắt Kim Tịch Ninh khẽ lay động, dừng lại nơi dải băng đỏ trên trán hắn.
Hóa ra là ngươi à, Tiểu Bạch Hổ, thương tích trên người ngươi đã lành chưa?”
Nghe vậy, ứng Ly Hoài trầm mặc chốc lát. “Thần tiên tỷ tỷ, đã năm trăm năm trôi qua rồi.”
Người trước mặt thoáng ngẩn ra, chân mày nhíu chặt, nơi khóe mắt nhỏ xuống một giọt huyết châu.
“Ngươi nói gì?”
Thấy vậy, lòng ứng Ly Hoài bỗng hoảng loạn.
“Dùng thuốc người cho, vết thương do bọn họ đánh ra liền khỏi ngay, hôm nay ta xuống phố chợ dưới núi, đeo dải băng đỏ, không còn ai đá ta nữa. Bạch tiên sinh mời ta ăn bánh đậu, ta còn trông thấy Chu Sa, nhưng nàng lại phải ra trận, nhờ ta gửi lời đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638895/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.