Ngay khi con mắt ấy sắp chạm đến sau lưng Sở Lạc, nàng lại đột ngột quay người lại. “Đưa đến đây là được rồi, đoạn đường phía trước ta vẫn nhớ.”
Nghe nàng nói vậy, đệ tử Dịch gia như trút được gánh nặng, thở phào một hơi thật mạnh. “Đạo hữu đi thong thả.”
Sở Lạc khẽ gật đầu, đi thêm mấy bước, rồi lại ngoảnh đầu nhìn lại. Trước mắt nàng là bóng lưng của đệ tử Dịch gia.
Nhìn từ phía sau, hắn chẳng có gì khác lạ. Nàng đứng yên tại chỗ một lát, sau đó mới xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đó.
Thế nhưng đúng lúc ấy, trên lưng đệ tử Dịch gia – người đã đi xa – bỗng hiện ra một con mắt đỏ như máu.
Con mắt ấy nhìn chằm chằm về hướng Sở Lạc rời đi, cong cong lại như đang cười.
Do tốc độ của Sở Lạc quá nhanh, con mắt đỏ đang bám trên mặt đất đã đuổi theo suốt một quãng, nhưng rốt cuộc vẫn không chạm được đến nàng trước khi nàng rời khỏi nhà họ Dịch.
Con mắt đỏ ấy lượn hai vòng trên nền đất, nhìn về phương hướng nàng biến mất, cuối cùng lại chầm chậm trườn lên vách tường viện bên cạnh.
Sau khi rời khỏi Dịch gia, Sở Lạc khẽ thở ra một hơi. Nghĩ đến đứa bé mà nàng đã thấy trong phủ Dịch gia, chân mày nhíu chặt lại.
“Không ngờ độ tín nhiệm ít ỏi mà ta có được trong Tứ điểm Thần Ma cảnh, lại có tác dụng…”
Khi nàng nhìn thấy đứa bé ấy, gần như đã có thể chắc chắn— nó chính là một trong những vật thể đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638884/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.