Mở thư ra xem, Sở Lạc nhướng mày.
“Sáng sớm đã nhận được tin tốt thế này à?”
Nói rồi, nàng cầm theo lá thư hoà ly, đi về phía phòng của Tô Uyển. Chẳng mấy chốc, trong phòng liền vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.
“Nghiệp chướng ơi! Ta gây nghiệp gì thế này!”
Sở Lạc vừa xem tin nhắn trong ngọc bài thân phận, vừa bình thản nói vọng vào: “Ngươi đừng than thở nữa, lo mà tính toán cho tương lai đi. Ta không ở lại Tinh Vân Thành được lâu đâu, còn việc phải làm. Nếu đến lúc đó ngươi vẫn chưa nghĩ ra cách lập hộ khẩu, thì một là tiếp tục bị nhốt ở đây, hai là về lại Tây Vực.”
Nói xong, Sở Lạc liền rời khỏi đạo quán.
Điểm cống hiến của nàng đã bán được, mà người mua còn rất nhiệt tình, giúp nàng đặt luôn dịch vụ giao hàng tận nơi.
Một nam tu đeo mặt nạ đặc chế đang chờ sau đạo quán. Sở Lạc đi vòng ra sau, lấy ngọc bài thân phận ra cho hắn xem.
Nam tu kia hơi khựng lại một chút, rồi cũng đưa ra lệnh bài đại diện cho thân phận người của Cục Phong Hành để xác minh lại.
Sau khi xác nhận xong, nam tu đưa cho nàng một chiếc hộp đựng đầy túi trữ vật.
“Đây là đồ của cô.”
Nói xong liền quay người bỏ đi.
“Đạo hữu khoan đi đã! Ta còn chưa trả phí ship đồ cho ngươi mà!”
Nghe vậy, bước chân nam tu khựng lại.
“Cục Phong Hành có quy định, dòng Thiên tự của Lăng Vân Tông không thu phí.”
“Ồ hô, có chuyện tốt vậy à?”
“Bạch Thanh Ngô là ân nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638867/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.