Quay trở lại nơi ở, tâm trạng chẳng còn hứng thú, Sở Lạc bắt đầu xem xét ấn ký hình mặt cười đáng ghét trong lòng bàn tay.
Ấn ký này là do tên đạo tu lừa đảo kia để lại, bảo là nếu gặp phải yêu xà thì có thể nhờ hắn trợ giúp.
Nhưng có giúp được hay không lại là chuyện khác. May mà lúc đó Tống chưởng môn và Vu chưởng môn đến kịp.
Sau khi đưa ấn ký này vào ngọc bài , thần thức tiến vào trong, nàng thấy có một điểm sáng vừa được kích hoạt.
“Woa… hơn bảy trăm năm rồi mà còn chưa chết.”
Tên lừa đảo này đúng là dai dẳng thật.
Các đại tông môn đều đã cử người đi tìm yêu xà, nhưng vẫn chưa có kết quả. Yêu xà kia từ sau khi thức tỉnh chưa gây ra thương vong gì, nên không bị chú ý nhiều.
Sở Lạc do dự không biết có nên thông báo cho tên kia hay không, chau mày suy nghĩ rất lâu, rồi truyền thần thức nhập vào, gõ ra cả một bài luận dài để mắng hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại xóa hết, chỉ gửi hai chữ qua.
“Chào ngươi.”
Ngoài dự đoán, không phải đợi lâu, đối phương liền hồi âm.
“?”
Sở Lạc nghiến răng.
“Cơ Tường tỉnh rồi.”
Đối phương im lặng một lúc.
“Người có duyên?”
“Đúng vậy.”
Bên kia lại im lặng một lúc. “Ta đang bắt cá ở Nam Hải, tạm thời không về kịp, đạo hữu tự cầu phúc đi.”
Sở Lạc suýt nữa đã đập nát ngọc bài. “Ta sống sót rồi.”
“Ồ.”
Sở Lạc đặt ngọc bài sang một bên, rồi đi tới thư phòng tra cứu điển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638861/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.