“Số người có thể vào được vốn đã ít ỏi, thay vì tranh đấu nội bộ để giành lấy một tia kiếm ý kia, chi bằng liên thủ, sau khi lấy được kiếm ý, sẽ dùng nó để đổi lấy thứ gì đó từ tay Hồng Kiếm đạo nhân.”
“Hồng Kiếm đạo nhân sống đã lâu như vậy, đến cả Thanh Tiêu Luân Hồi Kiếm đứng đầu bảng bảo khí mà hắn cũng có thể tìm ra để tặng cho đệ tử, trên người hắn nhất định còn không ít bảo vật khác.”
“Ý hai vị thế nào?”
Vu Chưởng môn nhịn không được mà bật cười: “Thượng Vi Tông chúng ta thì chẳng có ý kiến gì, nhưng ta muốn nghe xem Tống chưởng môn định sao.”
Nghe vậy, Tống Minh Việt lại day trán.
“Kim cang ấn… pháp môn của Phật tu.”
“Không sai. Đạo pháp dung hợp Phật pháp, thân phận chủ nhân động phủ này lại càng thêm huyền bí khó lường.” Mạnh Tố mỉm cười đáp.
Tống Minh Việt cũng gật đầu: “Nếu vậy thì kiếm ý ấy hẳn không phải do Thanh Vũ để lại. Vậy các người còn chắc rằng nó đáng để truy tìm sao?”
“Sao lại không chứ? Hồng Kiếm đạo nhân vẫn luôn tin đây là động phủ của Kỳ Thanh Vũ.”
Mạnh Tố khựng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Năm xưa, Hồng Kiếm đạo nhân từng ẩn danh tới Bắc vực chúng ta, từ bí cảnh mang đi bản trận pháp tâm đắc của tiền bối Thất Trận Tông chúng ta, mà còn chưa kịp truyền lại cho tông môn.”
Y lại quay sang nhìn Thẩm Diệu Phong.
“Phù Thanh Tông các ngươi từng muốn mua một đạo phù văn từ tay hắn, đàm phán bao nhiêu năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638842/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.