Lúc đến được Trấn Tuyền Quận đã là giữa trưa. Nơi động phủ tọa lạc vô cùng hẻo lánh, giờ đây bốn phía đã bị tu sĩ vây kín.
Ngoài những người đến trước để dò tìm cửa động phủ, còn có các chưởng môn và một vài đệ tử hiếm hoi theo sát sau Hồng Kiếm đạo nhân.
Động phủ này bị chôn sâu dưới lòng đất, các tu sĩ không dám tùy tiện khai quật toàn bộ, hiện giờ chỉ có thể thấy một cánh cửa đá nằm ngang trên mặt đất.
“Trước kia có tu sĩ giao đấu tại đây, vô tình phát hiện ra nơi này. Khi đó, bên dưới còn chôn một tấm bia đá, trên đó ghi lại rằng chốn này từng là nơi một vị kiếm tu đại năng ngộ kiếm vài trăm năm trước.”
“Vì muốn tạo phúc cho hậu thế kiếm tu, vị đại năng ấy đã lưu lại kiếm ý trong động phủ. Nếu người hữu duyên nào một ngày tìm thấy cơ duyên này, có thể tự mình tiến vào động phủ, lĩnh hội kiếm ý.”
Có người vừa kể lại, vừa lấy tấm bia đá từng được cất kỹ ra.
Thư pháp như kiếm pháp, kiếm tu đạt đến cảnh giới nhất định, chữ viết ra cũng không tầm thường.
Trên bia đá, nét chữ đoan chính, giãn cách có chừng mực, có người tinh mắt từng nhắc đến vị Lăng Vân kiếm tu từng chấn động tu chân giới năm trăm năm trước, từ đó dẫn đến vô số suy đoán.
Lúc này, Hồng Kiếm đạo nhân đã bước lên phía trước, chăm chú nhìn chữ trên bia đá.
Nếu thật sự là kiếm ý do Kỳ Thanh Vũ lưu lại, thì dù thế nào hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638841/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.