Khoé môi Sở Lạc khẽ giật. Một kẻ mặt lạnh gặp hai kẻ mặt lạnh… nàng có linh cảm rằng sư tỷ Vãn Tranh sắp rút kiếm rồi.
Quả nhiên, Chu Mặc Du lạnh lùng nói: “Ngươi tránh ra, đường liền thông.”
Vãn Tranh hơi chau mày: “Cút.”
“Lăng Vân tông dù sao cũng là danh môn chính phái, ép buộc người vô can, đây là phong thái của các ngươi sao?” Thời Yến cũng lên tiếng.
Hiển nhiên hai người bọn họ mới đến, không biết rõ đầu đuôi sự việc, đã vội vàng đưa ra phán đoán.
Thấy Vãn Tranh đã đặt tay lên chuôi kiếm, Sở Lạc liền nhìn sang Tề tiên sinh.
“Phiền tiên sinh qua đó giảng hoà một tiếng.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên.”Tề Tiên sinh lập tức chạy tới.
Sở Yên Nhiên liếc nhìn về phía Chu Mặc Du và Thời Yến, rồi chậm rãi nói: “Vậy ta chọn con đường thứ hai.”
“Lối này không thông.” Sở Lạc thản nhiên đáp: “Ngươi tưởng ta ngốc chắc?”
Bên kia, Tề tiên sinh cũng đã xin Vãn Tranh thu kiếm, rồi quay sang giải thích với hai người:
“Thật thất lễ với nhị vị đạo hữu, do Yến Linh Giản gần đây có vài kẻ lai lịch bất minh trà trộn vào, âm mưu mưu hại quý khách của chúng ta, nên phía trước đang xử lý việc này. Phiền nhị vị đi vòng một đoạn. Không rõ nhị vị muốn đến đâu? Ta lập tức sai người đưa đường.”
Nghe tới đây, Chu Mặc Du nhíu mày: “Người của Bắc Phương Tiên Môn là quý khách của các ngươi, chẳng lẽ chúng ta Nam Phương Tiên Môn thì không phải?”
“Rõ ràng đó là Sở đạo hữu của Linh Thú Tông, sao người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638828/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.