Nàng mua hết mấy tấm phù cầu con mà hắn ta không bán được, thì mới miễn phí vẽ cho nàng một tấm phù chuyển vị cỡ nhỏ.
Hiện tại, Sở Lạc mở túi ra, bên trong có bàn tính Tuế Tuế Niên Niên mà nàng định dùng làm vũ khí, ngoài ra trừ vài viên đan dược cần thiết, còn lại toàn là… phù cầu con.
Không gian trong túi trữ vật rốt cuộc vẫn quá nhỏ, lần này trở về nàng nên đi mua một chiếc nhẫn trữ vật để dùng mới được.
Mang theo bọc đồ vào chính là để đề phòng tình huống như Hà sư huynh từng nói – không thể mở được túi trữ vật. Nhưng trong tình huống không có linh lực, những thứ khác bị hạn chế sử dụng, thậm chí còn không bằng phù cầu con.
Dù sao thì thứ này… không cần dùng linh lực.
Tuy không có sức mạnh gì, nhưng khi cần thiết cũng có thể dùng để hù dọa người khác.
Sau khi kiểm tra xong đồ đạc, Sở Lạc đeo túi lên vai rồi bước ra khỏi phòng. Không khí trên phi chu lúc này căng thẳng đến đáng sợ.
Kim Tịch Ninh đang tựa vào lan can đầu thuyền, lặng lẽ nhìn đàn chim lướt qua bên cạnh, nàng đã rất lâu không rời khỏi Lăng Vân Tông rồi.
Còn Tống Minh Việt, Hà Bất Quần và trưởng lão Cảnh Diệu của Vô Niệm Kiếm Đảo thì ở phía xa, lo lắng nhìn chằm chằm vào nàng.
Đột nhiên, Kim Tịch Ninh quay đầu lại, ba người kia càng thêm căng thẳng.
Nhưng nàng chỉ mỉm cười với Sở Lạc vừa bước ra: “Lạc nhi, chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638775/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.