Vừa nghe thấy ba chữ “Tô Kỳ Mộc”, Sở Lạc suýt chút nữa thì hoảng lên.
“Không cần ai khác đi đâu, chuyện nguy hiểm thế này vẫn nên để ta làm thì hơn, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Bầu không khí trong không gian lập tức trở nên đông cứng.
Một lúc lâu sau, Mạnh Tố mới mở miệng nói:
“Kỳ Mộc mấy ngày nay vẫn luôn bế quan, giờ cũng đến lúc cần một lần rèn luyện rồi, vậy thì…”
“Ta thấy Tô Kỳ Mộc cũng được đấy.” Thẩm Diệu Phong vội lên tiếng, còn đưa mắt ra hiệu với hai người còn lại.
Vu Chưởng môn cũng vội vàng nói theo:
“Đúng đúng, dù sao thì cũng là học trận pháp mà, chắc chắn sẽ…”
Sở Lạc nhíu mày, khoanh tay trước ngực.
“Lúc trước không phải các người nói không cho Tô Kỳ Mộc đi sao?”
“Khụ khụ, cái này…” Mạnh Tố ngập ngừng một lát, rồi nói,
“Lúc đó là nói… sẽ cân nhắc thêm, giờ cân nhắc kỹ rồi thì thấy, nó đúng là cần rèn luyện một phen.”
Khóe miệng Sở Lạc cụp xuống.
“Ta sẽ đi méc sư tôn…”
Vừa dứt lời liền chuẩn bị rút khỏi không gian thần thức, trong không gian lập tức vang lên một trận níu kéo:
“Ê ê ê, có thể thương lượng mà!”
“Ngươi đi, ngươi đi! Vẫn là ngươi đi!”
“Vậy thì để ngươi đi Hắc Xà Quỷ Cảnh, còn Tô Kỳ Mộc thì tiếp tục bế quan đi…”
Nghe thấy những lời này, Sở Lạc mới dừng lại động tác, khóe miệng không kìm được khẽ cong lên.
“Vậy ta đi chuẩn bị luôn nhé?”
Bốn vị chưởng môn đồng loạt lộ vẻ mặt khổ não hiếm thấy.
“Chuẩn bị đi… chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638774/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.