Trong trà quán, Sở Dật Dương đang cầm một bức họa đi hỏi khắp nơi.
"Xin hỏi một chút, đạo hữu có từng gặp một cô nương có năm phần giống người trong bức họa này không? Tên nàng là Sở Lạc, là muội muội của ta. Hơn bảy tháng trước nàng đi lạc, ta muốn tìm nàng về nhà."
"Tại sao lại nói là có năm phần giống? Chẳng lẽ người trong bức họa không phải muội muội của đạo hữu sao?"
"Đây là muội muội khác của ta, ừm… hai người là chị em sinh đôi."
"Vậy à… nếu không có bức họa thật sự thì rất khó nhận diện. Đã là chị em sinh đôi, sao chỉ có một bức họa?"
Câu hỏi của người lạ khiến Sở Dật Dương trầm mặc.
Nói ra thì, đối với người muội muội từ nhỏ đã sống trong phòng chứa củi, mấy ngày mới được ăn một bữa cơm no ấy, hắn thật sự không có ấn tượng gì nhiều, thậm chí dung mạo nàng cũng chẳng nhớ rõ. Vì vậy khi tìm kiếm, hắn đành dùng bức họa của Sở Yên Nhiên để hỏi người ta.
Nhưng người muội muội ấy, từ lúc sinh ra đã định sẵn là vật hi sinh, chưa từng ai nghĩ rằng có một ngày nàng sẽ trốn khỏi Sở gia.
"Đạo hữu? Đạo hữu?"
Nghe vậy, Sở Dật Dương mới sực tỉnh lại.
Ánh mắt của người lạ nhìn hắn cũng trở nên cảnh giác hơn vài phần.
"Người ngươi muốn tìm, thật sự là muội muội ngươi chứ?"
"À, là thế này… vì vội vàng tìm người nên khi rời nhà đã cầm nhầm bức họa. Bức họa của Sở Lạc thật ra là có… là có mà…"
"Dù ta không chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638762/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.