“Đồ ngốc!”
Sư đệ ăn ngay một cái bạt tai.
“Chúng ta giao cho ngươi nhiệm vụ khó nhằn này, vậy mà chỉ nghe được mỗi thông tin đó thôi sao?” Sư huynh lộ vẻ giận dữ, tiếc nuối như sắt không rèn thành thép. “Nếu không sợ bị tên tu sĩ Lănh Vân Tông Trúc Cơ hậu kỳ kia phát hiện, ta đã tự mình đi nghe rồi, biết đâu còn moi được manh mối gì khác... Dáng người đẹp đến mức nào?”
Trong phòng, thần sắc của Triệu Anh Huyên có chút thay đổi.
“Vậy tức là, sau khi trang điểm, người mất tích đã biến mất trên đường đến trấn,” Sở Lạc suy nghĩ rồi hỏi thêm, “Lúc ấy nàng ta có mặc đồ mới không?”
Nghe vậy, ánh mắt Mã Tứ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Đạo trưởng sao lại biết được chuyện đó?”
Sở Lạc nhíu mày:
“Có phải là bộ y phục mới mua bằng vải bông ở trong thôn mấy hôm trước?”
Mã Tứ sững sờ một lúc, sau đó gật đầu liên tục:
“Tối đó nàng ta chẳng nói với ta câu nào, nhưng ta thấy rõ lúc đi ra ngoài nàng mặc bộ làm từ vải bông mới...”
Đang nói thì đột nhiên thấy Triệu Anh Huyên giơ tay ra hiệu bảo dừng lại, Mã Tứ liền ngậm miệng.
Sở Lạc khó hiểu nhìn về phía Triệu Anh Huyên.
Cùng lúc ấy, ở góc hẻm cách căn nhà kia một đoạn, nơi mấy tu sĩ Thượng Vi Tông đang trốn.
“Đồ ngốc!”
Liễu Tự Diêu bạt tai một người, vẻ mặt đầy thất vọng.
“Bản thân vốn khinh thường việc dùng thủ đoạn này để điều tra manh mối vụ án, muốn lập đạo quán phải dựa vào thực lực chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638723/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.