Tiết Quán giải thích: "Địa tiên chỉ là cách gọi của người dân, con dê yêu này lúc nhỏ sống trên núi, tình cờ mở ra linh trí, sau đó bắt đầu tu luyện."
"Chúng ta đã xem qua tài liệu về con dê yêu trong đạo quán, vì nó có tâm tính thiện lương, không làm hại ai, ngày ngày ăn gió uống sương, mượn tinh hoa của trời đất tu luyện, nếu có người dân lạc đường trên núi, nó sẽ chỉ đường cho họ."
"Nó còn mỗi năm đều đến thăm Lăng Vân Quán, nhưng do có kết giới bên ngoài, yêu ma quái quái không thể vào được, nên nó chỉ đứng xa xa hành lễ."
"Vì nó không g.i.ế.c chóc hại người, các đệ tử quản trực trước đây cũng không động vào nó, đến Quản sư đệ và Lưu sư đệ cũng để nó tiếp tục sống ở núi rừng."
"Vậy nên, Hoa Dương Bà Bà là một yêu tốt sao?" Sở Lạc hỏi.
"Yêu tộc có tốt có xấu," Hồ Ly nói.
Đôi mắt cười nhìn về phía cô, "Thực ra chúng không khác gì so với con người, Lăng Vân Tông luôn có mức độ tiếp nhận tộc yêu cao hơn các tông môn tiên khác."
"À, phải rồi, muội có nghe thấy chuyện gì về con yêu quái dê ở làng Quế Hoa không?" Triệu Anh Huyên hỏi.
Sở Lạc thẳng thắn đáp: "Trong làng Quế Hoa có một bà lão họ Lương, năm tháng trước bà đã nhặt được một bức tượng gỗ của Hoa Dương Bà Bà từ trong núi, sau đó mang về nhà thờ cúng. Ta thấy bà ấy rất thành kính với bức tượng đó."
"Chắc là con yêu quái dê đó đã giúp bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638722/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.