Lâm Linh đưa điện thoại qua để anh xem: “Sếp, anh nhìn thử, đây là tin nhắn Diệp Tiểu Nhu vừa gửi cho tôi.”
Chỉ thấy một dòng tin nhắn của người lạ với nội dung: Tôi bắt được một người ở số 163, phố Đồng An, quận Hòe Ấm. Có thể hắn có manh mối, liên quan đến thủ phạm, YXR.
Hiển nhiên khi gửi tin nhắn này cô đang rất vội, cuối tin cũng chỉ dùng chữ cái đầu của tên. May sao Lâm Linh thông minh, nhìn một chút đã biết Diệp Tiểu Nhu gửi, có vẻ lúc ấy cô đang ở tình thế cấp bách nên câu cú rất lộn xộn.
Lâm Linh nói: “Tôi gọi qua thì một người lạ bắt máy, anh ta cũng không biết Diệp Tiểu Nhu dùng điện thoại của anh ta để gửi tin.”
Khi đó Lâm Linh nhận ra, chắc hẳn Diệp Tiểu Nhu đã thừa dịp người khác không chú ý, “mượn” điện thoại của họ rồi trả về. Cô ấy vội bảo mình gọi lộn số, sau khi cúp điện thoại tim vẫn còn đập thình thịch.
Dương Viêm hỏi: “Cô ấy không có điện thoại?”
Mấy người khác nhìn nhau, cứ tưởng sếp đã biết việc này, ngay cả chuyện họ không hay tin, sếp thần thông quảng đại của họ cũng rõ. Nhưng ai nấy đều biết Diệp Tiểu Nhu không có điện thoại mà, nào ngờ Dương Viêm lại không biết!
Lâm Linh nhát gan, vừa thấy Dương Viêm nhíu mày, cô ấy đã vô thức run rẩy: “Tiểu Nhu mới... mới ra tù, có lẽ chưa thích ứng kịp trong thời gian ngắn. Vài ngày trước tôi chỉ nói cho cô ấy biết về WeChat, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-la-vuc-sau/3491754/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.