Diệp Tiểu Nhu thấy Dương Viêm, vô thức định lên tiếng, nhưng ngập ngừng một chút, cuối cùng cô vẫn ngậm miệng không nói.
Vừa vào cửa, Dương Viêm đã thấy Diệp Tiểu Nhu nhìn mình chăm chú, hỏi: “Cô sao vậy?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn tay áo sơ mi trắng của anh được xắn đến khuỷu tay, trong đầu bỗng hiện lên cảnh máu chảy từ miệng vết thương trên bả vai anh xuống, nhuộm đỏ toàn bộ cánh tay. Cô không nhịn được mà hỏi: “Vết thương của anh... Đỡ hơn chút nào chưa?”
Dương Viêm nhận hồ sơ Diêm Tiêu Tiêu đưa cho mình, trả lời: “Đỡ nhiều rồi, thế nào, còn muốn đánh với tôi một trận?”
Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, cô chắc chắn, dù cô giơ tay với Dương Viêm hay làm bất cứ hành động nào khác, Giang Thạc sẽ lao đến đây ném cô ra ngoài ngay.
Thật ra, khi nãy cô vốn muốn hỏi xem thùng đồ ăn lớn kia là của ai, nhưng vừa thấy Dương Viêm, cô bèn nuốt xuống. Vì bất luận thế nào, cô cũng không cho rằng đó là ý tưởng của Dương Viêm, trong đầu người đàn ông này sẽ không có mấy suy nghĩ linh tinh ấy.
Hơn nữa theo như lời bọn Diêm Tiêu Tiêu nói, hằng tháng số lần Dương Viêm có thể xuất hiện ở công ty cũng rất ít. Hiển nhiên, ngày nào anh cũng bận bao việc.
Sau khi Dương Viêm lên lầu không lâu, xe của Tiêu Ngũ dừng trước cửa, anh ta vừa vào đã hỏi: “Hôm nay ông chủ Dương có ở đây không?”
Diêm Tiêu Tiêu trợn mắt: “Có ở đây không thì cũng phải đặt lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-la-vuc-sau/3491753/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.