"An, An. Dậy nào em. Trời đã sáng rồi." Phelan cởi áo khoác còn hơi lạnh bên ngoài để lên tủ đầu giường, xắn tay xốc chăn lên.
Từ ngày đến phòng mới, An thường xuyên ngủ li bì cho đến trưa. Hắn thật sự lo lắng, luôn cố gắng đẩy nhanh tiến độ công việc để về nhà thật sớm.
Người trên giường không có dấu hiệu muốn tỉnh. Môi cậu tái nhợt, gương mặt không có chút sức sống. Phelan dịu dàng ôm lấy cơ thể gầy gò của cậu từ trong chăn ra, dỗ ngọt "Dậy đi. Ta có món quà cho em," má hắn áp vào tai cậu, giọng như là nỉ non "Chắc chắn em sẽ thích. Đừng ngủ nữa, nhé?"
"Ừm." Cổ họng cậu nghẹt đặc, bị ôm đến khó thở, "Thả tôi ra, tôi muốn tự đi."
Phelan lấy dép từ gầm giường cho An, dù toàn bộ sàn đều được lót thảm lông động vật hắn vẫn sợ An bị lạnh.
An chậm rì rì mang dép, nắm tay Phelan ra sô pha.
Trên bàn sạch sẽ không một hạt bụi, đặt một đĩa bánh ngọt nhỏ tỏa ra mùi bơ ngây ngấy đã ăn một nửa, An ăn lúc nào cũng không nhớ. Bên cạnh là một hộp gỗ hình vuông được mài chuốt kỹ lưỡng.
An ngước mắt nhìn Phelan tỏ ý thắc mắc.
"Em mở hộp ra xem đi." Bàn tay đặt trên eo cậu vỗ vỗ.
Đi lại bên ghế, An ngồi xuống, kéo chiếc hộp để lên đùi, mở ra.
Bên trong hộp đựng đầy thứ bột trăng trắng như tro bếp, mặt cậu hiện lên sự hoài nghi. Hình như An biết đây là gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-nho-ngay-ngay-tim-cach-chay-tron/2554865/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.