Rồi rồi, đi thôi!
Mạnh Cường trút bỏ phiền muộn mà cùng em trai vào nhà. Tuy cậu là người hầu trong nhà nhưng ông chủ lại xem cậu và em trai như cháu ruột. Do đó, ông ấy không ngần ngại mà bỏ tiền ra để giúp Mạnh Hạo có thể học đến nơi đến chốn. Lúc đầu, cậu còn tưởng họ có âm mưu gì đó. Bởi lẽ hồi đó, cậu chỉ là một thanh niên chưa hiểu chuyện. Lại phát hiện ra người xung quanh là ma cà rồng, thử hỏi có sợ hay không chứ?
Nhưng mà, sống lâu riết cảm thấy cũng không có gì. Ngoại trừ cái tên biến thái chết bầm Hiểu Vương kia ra...
- Anh....anh và cậu Vương kia sao rồi?
Mạnh Hạo vừa đi vừa chọt chọt vào tay anh mình hỏi. Nói sao nhỉ, khoảng thời gian cậu ở ký túc xá, thời gian rảnh hai người luôn trò chuyện với nhau. Ừm...mà nội dung thì đa số là nói xấu cái người tên Hiểu Vương kia là nhiều..
- Thôi, thôi! Đừng nhắc đến cái tên đó!
Đúng là muốn tránh lại càng gặp mà. Đã không muốn nghĩ tới lại còn bị nhắc.
Thấy thái độ của anh trai Mạnh Hạo chỉ đành "ừm" một tiếng, sao cậu cứ có linh cảm là lạ về quan hệ hai người thế không biết?
- Tiểu Hạo, cháu về thăm anh trai với ông chủ sao?
Bác quản gia vừa nhìn thấy hai anh em liền mừng rỡ bắt chuyện. Hai đứa nhóc này với các thiếu gia lúc nhỏ là ông và mấy người giúp việc thay nhau nuôi dưỡng. Bởi lẽ người nhà họ Hiểu luôn bận rộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-ma-ca-rong/2877946/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.