Đang nghĩ gì sao?
- Chuyện vặt vãnh...
Mạnh Cường do đang suy tư nên không phát hiện ra Hiểu Vương đã đứng trước mình từ lúc nào. Vid thế cậu chỉ thuận miệng trả lời một câu. Đến khi cậu thấy xung quanh khá im lặng và là lạ thì ngước mặt lên nhìn liền có chút cứng họng trước khuôn mặt yêu nghiệt của ai đó.
Khụ! Có ghế sao không qua kia ngồi đi...
- Tóc cậu dính gì nè!
Hiểu Vương không để ý sự tránh né trong ánh mắt cậu mà rất thản nhiên đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc ngắn củn. Bàn tay lại cố tình lướt qua vành tai khiến cậu run nhẹ.
Thấy em trai mình lại bắt đầu gây chuyện, ba người còn lại cũng lười lên tiếng. Ông nội sắp đến rồi, để cho ông nội trị nó.
Và vừa mới dứt suy nghĩ. Từ bên ngoài, ông nội Hiểu và Mạnh Hạo đang cùng nhau bước vào chung.
- Thằng nhóc kia lại chọc phá A Cường nữa đúng không hả?!
Hiểu Trần bề ngoài là một người trung niên khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi nhưng thật chất số tuổi của ông là gấp rất nhiều lần.
- Mừng ông nội về nhà!
Hiểu Vương không mấy bận tâm khi bị ông nội mắng. Hắn thản nhiên cười nói, sau đó quay về chỗ mình ngồi.
- Hừ! Thằng nhóc thối tha!
Nhìn ông nội Hiểu lúc này thật sự rất khó giống với hình tượng "con rắn vàng" trong giới quý tộc mà mọi người thường nói.
- Được rồi, A Cường và A Ha...
Vừa mới quay đầu, bỗng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-ma-ca-rong/2877943/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.