Thấy hắn chọc tức mình cậu càng vùng vẫy. Nhưng sức lại chẳng nhằm nhò gì với Hiểu Vương, ngược lại càng khiến hắn ôm chặt cậu hơn.
- Buông ra coi tên điên này!
- Ấy dà, tôi cũng định buông cậu ra. Nhưng nghĩ lại rồi...
Thấy biểu cảm bất đắc dĩ đó của hắn cậu liền tức quá không nhịn được mà quơ chân đạp đạp vô người hắn. Nhưng mà hắn lại da dày, mình sắt hơn cậu tưởng. Có đạp cỡ nào hắn vẫn không siêng nhê. Thậm chí còn chê lực cậu quá yếu.
Một màn này lại đập vào mắt Mạnh Hạo khiến y choáng váng.
Ôi trời! Anh hai đánh anh Vương, y còn tưởng anh hai sẽ không bao giờ động tay chân với anh Vương nữa chứ.
Mà anh Vương có phải bị đánh tới điên không? Sao vẻ mặt lại thích thú vui vẻ như vậy?
Vừa tính đi lại chỗ hai người thì xe của ông nội Hiểu đã đậu sát bên cạnh y.
- A Hạo, mấy đứa kia đâu rồi?
Ông nội Hiểu với Hiểu Duệ bước ra khỏi xe để Hiểu Lương đi đỗ. Vừa nhìn thấy y ông đã bắt chuyện. Tuy vẻ mặt lại như vừa trải qua cú sốc gì đó rất lớn.
- Dạ họ...
Mạnh Hạo còn chưa nói xong thì tiếng của Mạnh Cường đã vang vọng.
- TÊN ĐIÊN NÀY BUÔNG RA COI!
Tiếng nói quá lớn khiến hai ông cháu họ Hiểu đưa mắt sang nhìn. Vẻ mặt Hiểu Trần thì biến hóa muôn trùng. Còn Hiểu Duệ thì thích thú lấy điện thoại ra chụp.
- Úi chà, cuối cùng A Cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-ma-ca-rong/2877901/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.