Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Nghiêu không nghĩ tới cô lại chủ động muốn đi bồi rượu, dáng người trong sáng như vậy, khuôn mặt đơn thuần như vậy,mặc dù không xinh đẹp lắm, nhưng khí chất kiêng cười của cô làm người ta đau loòng.Nếu thật đem cô vào nơi tối tăm, hắn làm sao có thể chịu được nha!

A! Khi nào thì Thượng Quan Nghiêu âm lãnh quyết tuyệt cũng trở nên nhân từ như thế .

“Nếu cô thật sự nghĩ muốn thay cha cô trả nợ, không bằng ở lại nhà của tôi làm người hầu đi.”

………………

Sáng sớm hôm sau, lúc Thượng Quan Nghiêu rửa mặt chải đầu xong chuẩn bị đi đến công ty, vừa đi xuống lầu liền ngửi được mùi thơm từ phòng bếp truyền đến làm hắn cảm thấy thèm ăn.

Chậm rãi đi đến phòng bếp liền nhìn thấy Lăng Thủy Nguyệt mặc tạp dề trong phòng bếp bị hắn xem nhẹ n năm .

Đúng vậy, hắn thật sự không hiểu được chính mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì.Hắn luôn luôn chán ghét bị làm phiền, bây giờ lại có thể dễ dàng tha thứ cho một người ngoài vào nhà mình, bước vào lãnh địa của hắn.

Thật giống như hắn không muốn để cho cô cực khổ, mỗi ngày làm nhiều công việc.Nếu cô còn tiếp tục như vậy thân hình gầy nhỏ thật sự sẽ mệtmà suy sụp .

Thật ra hơn ba nghìn vạn với hắn mà nói cũng không phải là gì, chẳng qua hắn từ trước đến nay chán ghét người dám làm không dám nhận như Lăng Diệu Tổ.

Thiếu nợ bỏ trốn, còn đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên đầu con gái mình, người cha như thế này thật đáng chết!

Ngày hôm qua hắn cũng biết hắn không đúng lắm, mở miệng nói muốn cô đảm đương người hầu, dù sao công việc của cô đơn giản chính là quét đồ bẩn trong nhà, cùng với người làm trong nhà không khác là bao.

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới cô lại là người biết nấu ăn.

Nhìn trên bàn đầy đủ sắc hương vị mỗi thứ một chút, nước miếng hắn đều nhanh chảy ra .

Lăng Thủy Nguyệt đem sữa nóng,rót một ly để tới trước mặt, lại đem bộ đồ ăn từng cái đặt bên tay trái của hắn.

Động tác rất nhỏ, làm Thượng Quan Nghiêu nhịn không được ngẩn ra, hắn nhớ là khôn có nói qua cho cô hắn thuận tay trái nha, nhưng vì sao cô biết để đồ ăn về phía tay trái của hắn nha?

Hơn nữa trên bàn có một khay rau trộn,theo lẽ thường mà nói đậu phộng và rau cần trộn cùng một chỗ, nhưng khay rau trộn này chỉ dùng một chút đồ gia vị tăng thêm hương vị bên ngoài những thứ khác thật sự không có.

Toàn bộ thế giới đại khái không ai biết, hắn từ nhỏ đến lớn đều quen ăn rau trộn như thế.

Lòng tràn đầy nghi vấn,để cho hắn kinh ngạc đánh giá Lăng Thủy Nguyệt đang bận rộn, cô gái này…… giống như một câu đố bí ẩn, chẳng những có thể dễ dàng tác động hắn lòng hắn, còn hiểu thói quen sinh hoạt của hắn, tất cả những việc này nếu thật sự chỉ là trùng hợp thì có thể là quá kỳ diệu hay không?!

“Thượng Quan tiên sinh, buổi sáng mỗi ngày ăn một chén cháo, đối với dạ dày tốt lắm! Không biết những món này có hợp khẩu vị của anh không, anh thử một chút xem, có cái gì cần cải thiện thì cứ nói với tôi.”

Thượng Quan Nghiêu dần dần hoàn hồn, theo lời uống một hớp, cháo trơn rơi vào cổ họng,độ ấm vừa đủ nhẵn nhụi mà mềm mại, bên trong còn có một chút thịt băm và không biết có thêm gia vị gì nửa.

Về phần rau trộn ăn sang kia, hương vị thiên nhiên hoàn toàn phù hợp khẩu vị hắn.

Hắn cảm thấy được rất nhiều năm trước, hắn giống như từng ở nơi nào nếm qua loại hương vị này, độc đáo lại xa lạ.Hắn thoáng kích động mỗi một món đều ăn thử một miếng, nhịn không được sửng sốt, sao lại thế này? Vì sao mỗi một món ăn đều có cảm giác rất quen thuộc?

Mặc dù sáng sớm đối mặt nhiều chuyện không tầm thường như vậy, nhưng hắn nhiều năm qua lịch lãm đã sớm thành thói quen bình tĩnh xử lý, mặc kệ trong lòng cảm xúc dao động lớn bao nhiêu, theo vẻ mặt của hắn hoàn toàn nhìn không ra, lấy tịnh chế động mới không làm cho chính mình rơi vào nguy hiểm.

Có lẽ chính là hắn đa tâm, vì vậy gọi Lăng Thủy Nguyệt là bạn gái, hắn thật sự một chút ấn tượng cũng không có, càng không thể có thể quen biết cô.

Ngay cả ba người bạn cũng chưa có nói qua ,khi hắn ở trường học cho tới bây giờ không có bạn gái, đối với những nữ sinh chủ động hắn đều trốn tránh, căn bản không để cho nữ sinh có cơ hội tiếp cận hắn.

Hắn hiện tại tuy rằng mất trí nhớnhưng bản tính lại không thay đổi, đối tình yêu thủy chung không có hứng thú gì quá lớn, cho nên trước khi mất trí nhớ hắn hẳn là cũng không có thể cho người nào cơ hội.

Mang suy nghĩ mâu thuẫn và không được tự nhiên ăn xong bữa sáng, động tác Lăng Thủy Nguyệt nhanh nhẹn nhanh chóng đem chen cháo dọn dẹp sạch sẽ.

Cô mặc dù đang làm người hầunhà hắn để trả nợ, nhưng công việc ở công ty quảng cáo không thể nghĩ nha, vẻ mặt cô lộ ra nụ cười xin lỗi nói muốn đi làm,Thượng Quan Nghiêu cũng không biết đâu ra xúc động, lại chủ động yêu cầu đưa cô đi công ty.

Lăng Thủy Nguyệt tự nhiên cảm thấy vừa mừng vừa lo, ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng không có.Hắn biết côsợ hắn, điểm này làm cho hắn vô cùng khó chịu.

Cho nên dọc theo đường đi hắn đều hé ra bản mặt tức giận như bị ai chọc, sau khi đưa cô đến công ty , vừa mới quay đầu lại ngoài ý muốn nhìn thấy xe Cận Tư Trạch chạy đến.

Hai người thuận tiện bắt chuyện lẫn nhau, ánh mắt Cận Tư Trạch mập mờ hướng về nơi Lăng Thủy Nguyệt dần biến mất.

Thượng Quan Nghiêu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái,“Đừng nghĩ nhiều, cô gái kia thiếu tập đoàn Thịnh Thếmột khoản tiền thật lớn, hiện tại làm người hầu ở nhà của tôi trả nợ, tôi chỉ là tiện đường đưa cô ấy đi làm mà thôi.”

Cận Tư Trạch lộ ra nụ cười trêu chọc,“Mình chưa có nói gì nha, bất quá……”

Hắn vỗ về cằm có chút đăm chiêu, mày cũng không tự giác nhíu lại,“Cô gái kia nhìn có chút quen mắt……”

Trầm tư vài giây sau, hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng,“Cô ấy là học sinh trong học viện Bạch Kim!”

“Cái gì?!” Điều này làm Thượng Quan Nghiêu cảm thấy kinh ngạc , sắc mặt cũng trở nên cứng ngắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.