“Tôi nghĩ tôi hẳn là không có nhớ lầm, hình như có gặp qua một lần tên gọi là gì thì quên rồi , bất quá năm ấy cậu gặp chuyện không may, cô ấy từng hỏi thăm tình huống của cậu, lúc ấy dáng vẻ khúm núm, đúng rồi, đúng vậy! Chính là cô ấy.”
Mang theo tâm tình phức tạp,Thượng Quan Nghiêu qua loa chấm dứt đề tài với Cận Tư Trạch, đi trước đến công ty, cả ngày này gương mặt Lăng Thủy Nguyệt tổng lơ đãng hiện lên ở trong đầu.Hắn căn bản không có cách chuyên tâm làm việc, thật vất vả nén đến tan việc.Hắn vội vàng đi về nhà,Lăng Thủy Nguyệt đã về rất sớm lại đang ra sức quét nhà.
Vừa thấy đến hắn trở về,cô còn rất lễ phép lên tiếng chào hỏi hắn, tiếp theo lại tiếp tục quét nhà.
Cô loay hoay giống như chú ong nhỏ chăm chỉ hút mật, dáng vẻ thích thú, bóng dáng nhỏ gầy khi ngồi chồm hổm khi đứng, khăn lau trong tay cũng lưu loát nhảy múa theo.
“Cô trước kia học ở trường nào ?”
Đang chuyên tâm làm việc Lăng Thủy Nguyệt nghe được bỗng nhiên thân thể chấn động, động tác lau chùi cũng chậm dần, nâng bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt cực khó hiểu nhìn hắn.
Thượng Quan Nghiêu giống như không thể không biết đáp án, giọng điệu thập phần kiên định lại hỏi thêm một lần,“Cô trước kia học ở học viện Bạch Kim sao?”
Vẻ mặt cô mờ mịt, hắn rốt cuộc…… có ý gì chứ?
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt cô,từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-dai-ma-vuong/2340041/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.