Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Khí trời cuối cùng bắt đầu ấm lên. Thời gian của ban ngày cũng kéo dài hơn.
Sườn dốc phía dưới hải đăng cũng mọc đầy yên nho*, loại thực vật này người trên đảo gọi là cỏ móng ngựa, hình dáng giống yên ngựa, nở hoa như hoa loa kèn, từng đóa từng đóa nhỏ màu phấn tím, run run rẩy rẩy bám trên vách đá màu đỏ. Lá của nó phơi nắng làm thuốc có thể khử ẩm ướt giải độc, phần lớn dùng để nấu trà khư ẩm hoặc là trà lạnh.
Vừa vặn tháng tư tháng năm lượng nước sung túc, là thời điểm khí trời ẩm ướt nhất, quần áo treo móc phơi nắng ở bên ngoài chừng mấy ngày cũng không khô được. Cục hàng hải liền đưa tới vài bao trà khử ẩm, đắng đến một đám tiểu chiến sĩ đều cau mày, mà không uống thì lại dễ bị bệnh phù thủng. Vương Viễn cõng một cái sọt yên nho đã phơi nắng tốt đưa đến trong quân doanh, ở phòng ăn hiện đang pha nước trà, mang theo thùng đến thao trường huấn luyện phát cho chiến sĩ.
Sau giờ nghỉ trưa, trên thao trường mọi người đều đang đánh quân thể quyền, Dụ Phong đứng ở phía trước cởi đến chỉ còn dư lại một cái áo may ô, lộ ra da thịt quang mang toả sáng màu vàng nhạt, phía dưới mặc cái khố nhiều màu sắc cộng thêm một đôi ủng chiến, tư thái hiên ngang gọn gàng. Có một tiểu chiến sĩ cùng y mặt đối mặt đánh nhau, bị nâng lên ngã xuống cũng hai lần rồi. Dụ Phong vung một quyền ra hét lên một tiếng, trên trán che kín mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giu-thap/105178/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.